- Chú ý: Bài viết có nội dung khá thiếu lành mạnh, không dành cho người yếu tim, thần kinh kém, dễ bị lây động bởi cái xấu, website không chịu mọi trách nhiệm.
- Tài liệu được dịch từ BlueFox - Kẻ tìm lẽ vô diện
Thịt người [Câu Chuyện Gia Đình]
- Tên: Vandiea Covil
- Tuổi: 72 (hiện tại)
- Nghề Nghiệp: Nhà soạn báo, của tập chí NUPPRD
Vandiea Covil hay được nhiều nhà báo ngoại biết đến với 1 cái tên khác: "ông trùm bảo mật", không phãi tự nhiên mà ông có biệt danh như vậy. Đó là nhờ những bài viết của mình.
Vợ ông, bà Covil được giới báo chí biết đến là 1 con ả lẵng lơ, đê tiện và nghiện ngập.
- Năm 2007: Nhà Vandiea Covil đổ nợ, vì NUPPRD phá sản sau bài báo của Vandiea Covil.
Ông cho rằng, tổng thống Mỹ người da đen đầu tiên chính là người trong mật giáo iluminati, trong tình hình chính trị hỗn loạn năm 2007, bài báo của ông chính là 1 bài báo được xem như phản động (và tất nhiên nó bị tẩy chay, toà soạn mang nhãn mác báo lá cải), vậy là khối tài sản cũng đổ vỡ theo tên tuổi sự nghiệp của ông
Năm 2008, quả thật có 1 người da đen lên làm tổng thống mỹ: Barack obama. Từ lúc này mọi người mới nhìn nhận lại những gì mà Vandiea Covil đã từng viết, nhưng chẳng ai có thể cứu ông ra khỏi vòng lao lý, việc họ làm chỉ là lên facebook và ghép hình Barack Obama chung với iluminati.- Phá sản, đổ nợ, bị dư luận soi mói là tất cả những gì mà Vandiea Covil phải gánh chịu cùng gia đình, bà CoVil rất nhanh chân, bà gói hết tiền của, vơ vét để sẵn sàng bỏ đi.
Dòng họ Vandiea Covil rơi vào tình rạng suy sụp. Họ chẳng dám ra đường - Giải pháp của họ là gọi người thân đến để nhờ họ mua giùm đồ ăn.
- Thế nhưng cả những người thân của họ cũng dần thành con dao 2 lưỡi, họ mang thức ăn đến cho nhà CoVil, và lợi dụng cơ hội để vơ vét thông tin của ông, với kinh nghiệm nhà báo thì ông thừa sức biết lòng tốt có chủ đích của họ. (nhưng ông không làm gì được cả)
Rồi 1 ngày đẹp trời cuối tháng 11 năm 2007. Covil đã nổi nóng với anh trai mình, vì anh ta cố gặng hỏi lý do ông đã viết bài báo đó, cãi nhau một hồi thì cả 2 dẫn đến xô xác. Thật không may cho anh trai của Vandiea Covil, ông ta té luôn vào lò sưỡi của nhà (đang bật để tránh rét) Vandiea Covil cũng như con trai ông, chẳng ai dám lôi xác của người anh trai xấu số ra cả.
Sau hôm đó họ không dán tiếp thêm 1 vị khác nào cả. Mùi hôi của thịt thối, thịt đã nướng chính để lâu (hay nói theo cách hoa mỹ: thịt người nướng chín để lâu) làm cho cả căn nhà ven ngoại ô này 1 mùi hôi xộc vào mũi.
Chả còn gì để ăn cả, thật sự rất đáng sợ, lương thực, thực phẩm, đồ hộp, họ chưa chuẩn bị gì cả cho cái ngày tận thế kinh hoàng mà chính mình họ chịu này.
Giải pháp cuối củng của VCovil là cố gắng nuốt phần thịt thối của anh trai. Hai bố con ông ta đã làm điều đó điều mà chắc hẳn, nếu những thứ này được lộ ra ngoài thì mọi người sẽ ập vào nhà của VCovil và coi ông như quỷ dữ.
Kế hoạch được lập ra trong đầu của nhà báo già: "dụ họ vào nhà và ăn họ" | "dụ họ mang đồ ăn đến và tiếp tục chịu sự soi mói" | "dụ họ mang đồ ăn đến và dùng họ để nuôi sống mình."
Cứ như vậy, từng người một, chẳng ai đi vào mà đi ra cả, cứ như vậy , gần chục chiếc ôtô đậu trước nhà VCovil một cách vô chủ. Đó củng là điều mà các hàng xóm xung quanh ông bắt đầu để ý.
Đầu tháng 12 năm 2007, ngày 7 (hình như là ngày 7), chẳng ai dám lại gần nhà Vcovil cả. Kể từ ngày ông giết anh trai mình, và bắt đầu ăn thịt người thì chắc củng đã gần 16 ngày.
Vẫn là 1 buổi tối đẹp trời, con trai của ông sợ hãi ngồi khép vào 1 góc bàn, hướng mắt ra của sổ. Bố nó dọn dĩa, nĩa, dao (đẩy đũ)
- Không nói gì cả, cả hai hướng vào nhau 1 hồi lâu.
- Nó đưa tay lên trán, làm gì đó, bố nó không hiểu.
- Nó vửa ré lên vừa làm, bố nó cười rồi nói chậm rãi:
"Giờ ăn tới rồi, con ngoan của cha mau ngồi yên để cha dọn chén dĩa. Nghe cha nói - ngày mai chúng ta sẽ đói, vì khách viếng sẽ không còn, nhưng không hẳn là hết tuyệt đối, phần dưỡng chất vẫn nằm trong con, tới lượt con"
Ngắt câu, ông lao vào nó. Tiếng cửa làm ông giật mình, rất nhiều đặc vụ, hàng chục người đã bao vây nhà ông từ bao giờ. Cậu bé được cứu. Còn VCovil kết thúc sự nghiệp của mình trong tù.
Hình ảnh Vcovil hiện tại
Đặt quyển nhật kí lên bàn.
Thanh tra viên gặng hỏi cậu nhóc con nhà Covil
.....
Cuộc đối thoại:
A- Cháu bao nhiêu tuổi?
B- Xin chú để cháu yên, cháu cần nghỉ ngơi
A- Ta nhắc lại , cháu bao nhiêu tuổi?
B- Cháu năm 3 ạ (bên nước ngoài, nghĩa là lớp 8 hoặc là 9, quên mất rồi)
A- Chú biết cháu có áp lực những ngày qua, cháu phải tự mình trải qua nó, chú muốn hỏi cháu 1 vài điều thôi, được chứ.
B- Cháu mong có thể giúp nhiều cho chú
A- Bố cháu có thương cháu không?
B- Dạ có ạ.
A- Việc làm của bố cháu , cháu có sợ không
B- Đừng nhắc đến nữa ạ, cháu muốn chú hãy thôi nói về nó.
A- Ta xin lỗi, có lẽ cháu cần nghỉ ngơi.
....
Cậu bé được gửi đến trại nuôi dưỡng,và trở thành 1 công dân mới
Bố cậu không bị án tử hình, nhưng bị giam đến cuối đời, bị chuẩn đoán là mất khả năng nhận thức.
Vợ ông Covil, được phát hiện là đã chết ở trong một nhà thổ gần tiểu bang Michigan của Mỹ.
Cuốn nhật ký được tìm thấy của cậu bé:
"Thật sự có zombie, người ăn người, tôi đã trở thành zombie
Địa ngục, đúng là địa ngục, tôi muốn thoát khỏi chỗ này.
Nhưng không thể, tôi đã ăn sống họ, không còn tư cách nào cho tôi cả,..., tại mọi người ép tôi.
Hết đồ ăn rồi, ngày mai sẽ là ngày đói, bố tôi điên rồi, ông đói quá, ông mất kiên nhẫn, ông sợ hãi, ông trút giận vào tôi, tôi có lẽ không phải con ruột ông. Mẹ tôi bỏ đi, có lẽ vì ông ấy, thật thất vọng, bố đã ccsxsd das(không biết nó viết gì) ,tiếp tục nữa rồi, đã đến giờ tập làm thây ma rồi, chán ghét thứ kinh tởm này"
Là mức án tù, là bài học cho lòng người, là lời cảnh tỉnh cho những ai thích múa mép trước công chúng mà không có lời giải thích, tất cả, đều phải trả giá đắt.
Gia đình tan nát, con bị bệnh tâm thần tự ti, bố mất nhận thức, quả là những điều không đáng có.
Nguồn: chapcathegioi.com