Phần 1
Dịch bởi Medus (Trans - DWC team)
Liệu tôi có thể nói nó là một bản ghi chép?
Thật ra tôi chả ưa gì viết nhật ký cả. Quá chi tiết về bản thân, và đa phần chúng không hề được khóa. Tôi không hề muốn bất cứ đứa nào biết chi tiết về một ngày của mình. Toàn một lũ tò mò.
Ghi lại nó ngay sau đó.
Dù thế nào đi nữa.
Tôi tên là Ryan Henry Avery. Phải, đó là tên của 1 tên cướp biển, thế đấy.
Trên thế giới ảo, tôi được biết đến là Blue Adept.
Và ngày hôm nay tôi sẽ bắt đầu dự án vĩ đại nhất. Nó khủng bố, nó nổi bật, và đương nhiên nó rất điên khùng.
Tao sẽ chiến thắng Internet.
Bạn đã từng nghe đến Deep Web (DW) chưa? Nó đã từng là một vụ bê bối lớn trong suốt những năm 1980, khi mà lần đầu tiên nó được khám phá ra. 1989 ư? Tôi cũng chả rõ lắm.
Đối với nhưng ai không biết, DW là một phần trên internet mà các công cụ tìm kiếm như Google, Yahoo, Bing, tất cả những thứ đó đều vô dụng. Chúng được ẩn đi. Có người đã mô tả DW như một tấm lưới đánh cá - nó lướt ngang qua mặt biển, vớt lên nhưng con cá ở bên trên nhưng không thể xuống sâu hơn và bắt tất cả những con cá ở phía dưới.
Khi lần đầu tiên tôi tìm ra thì đã có hàng trăm người đã sử dụng DW cho các mục địch bất hợp pháp như buôn bán ma túy, súng ống và ngược đãi trẻ em (Tốt nhất không nên đến đây) - một số người trong số kia thậm chí còn thuê cả sát thủ vì vụ lợi. DW chả phải một nơi tốt đẹp gì đối với nhiều người, thậm chí nó còn làm họ thấy kinh hãi.
Tôi nghĩ thứ giúp ta nhiều nhất là khi mà TOR ra mắt. TOR là từ viết tắt của The Onion Browser. Đó là một chương trình mà bạn có thể tải về và sử dụng để lướt internet một cách an toàn tuyệt đối. À, tất nhiên là bạn vẫn hợp pháp và sẽ không phải tải về bất cứ một tập tin đáng ngờ nào nhưng bạn vẫn an toàn hơn bình thường.Thế là sao? Chúng ta cần phải có một chút kỹ thuật.
ISP[Internet Service Provider(Dịch vụ cung cấp Internet) - Đó chính là công ty cung cấp Internet cho bạn như Viettel, VNPT, FPT(*Đoạn này nguyên gốc là BT or Virgin or AOL nhưng chém cho nó dễ hình dung*), công ty đó sẽ cung cấp cho bạn một địa chỉ IP (Internet Protocol - Giao thức Internet). Nó có thể chạy trên hầu hết các thiết bị trong mạng LAN (Local Area Network - khu vực mạng nội bộ) - Về cơ bản thì đó là mạng mà các máy tính kết nối với nhau trong cùng công ty hoặc 1 gia đình. Những người thiết kế máy tính và sự phức tạp của đã được đơn giản hóa (*Đoạn này hơi khó hiểu*).
IP rất hữu ích, nhưng nếu có ai đó có được nó thì hắn có thể hack bạn hoặc làm vài việc khó chấp nhận khác. Việc mà TOR làm là ẩn IP của bạn và làm nó giống như là bạn đang dùng 1 thứ khác vậy, vì vậy mà bạn cực kỳ an toàn.
Thật là đen đủi là điều này làm một số người sợ vãi mật. Những hacker như Anonymous sử dụng DW, những người biết về WikiLeaks khoảng 1 năm trước khi mà nó thực sự mở cửa và được đăng lên website của họ ( Thằng này viết khó hiểu vãi lềnh).
Mọi người đều lo sợ rằng có một lỗ hổng trên web mà họ biết rất rõ.
Tôi nghĩ điều tồi tệ nhất là bọn cớm, những người có thẩm quyền, bất lực để chống lại chúng. Họ chỉ quan tâm về buôn bán, giết chóc và không tuân thủ quy tắc mà họ đặt ra.
Việc này nghe có vẻ na ná một câu truyện khoa học viễn tưởng, mà nó có thật đấy. Nó vẫn diễn ra vào hiện tại.
Điều này thật sự rất hay, nhưng mà tôi muốn gì ở nó? Tôi không buôn bán ma túy, buôn bán trẻ em hoặc là một hacker (dù vậy vẫn có "một vài thứ" đáng tranh cãi - "một số thứ" ở đây là những người bạn trên mạng của tôi)
Được rồi, giờ hãy tưởng tượng Internet giống như một tảng băng to như mả bố thằng ăn mày nhá.
Bề mặt là cấp độ một. Có thể nói là nó nổi trên mặt nước.
Tiếp theo là những website ngầm, nhưng nó vẫn ở trên bề mặt. Nó... từ gì bây giờ nhể? À, nó có nội dung đáng ngờ hơn? Chuẩn mẹ rồi.
Ở level thứ 3 thì nó yêu cầu sự can thiệp của phần mềm như kiểu TOR. Nó đơn giản vãi ra, hầu hết ai cũng có thể lên được cấp độ tiếp mà chả có vấn đề gì cả. Cấp độ thứ 4 mà gộp được vào đây thì tốt vãi nồi. Ở cấp độ này nhưng thứ xấu xa, tồi tệ như buôn bán ma túy được tổ chức. Tất nhiên là có vài người sử dụng nó vào mục đích tốt (*Chắc giá Heroin trong này rẻ hơn mấy thằng bác sĩ bán *), vì những lý do hoàn toàn hợp pháp, nhưng.. số lượng này ít đến nỗi đến trên đầu ngón tay
À, nơi hội tụ những huyền thoại trong cộng đồng mạng chính là level 5. Một vài người cho rằng nó là trung tâm kiểm soát dữ liệu quân sự và thông tin tuyệt mật của các quốc gia như Vương quốc Anh, Hoa Kỳ, Hàn Xẻng, Tàu Khựa. Cũng có những người bảo đó là nơi tọa mông của mấy anh hacker cao thủ, những người có thể hạ gục nhiều website trong 1 cuộc tổng tấn công, những người mà không cần một website hoành tráng hay một đội khủng hay thậm chí là tên của đội. Đây là vùng nơi ta phải tắt webcam và khóa kín cửa vào.
Theo như một vài tin đồn.
Tất nhiên rồi, chả ai biết thật sự có những gì ở đó. Không một ai dám chắc chắn kể cả nó có tồn tại. Bạn sẽ luôn tìm những thằng chém gió và những kẻ chuyên spam mail rằng chúng đã đạt max level (Level 8) và đã biết vài thông tin về Archons hoặc Empaths, hoặc là bản chất của Internet. Còn nhiều âm mưu khác, nhưng nói xổ toẹt ra thì ai mà tin rằng cái thế giới này được điều hành bởi sự lên ngôi và đề cao Siêu tâm linh học về người ngoài trái đất tạo ra một bản giả lập về ma trận?
Chính xác là vậy.
Mặc dù thế, đây sẽ luôn là nơi có người có niềm đam với nó. Cũng giống như có một người luôn theo dõi để có một cuốn tài liệu mới chả hạn.
Ôi, tôi lan man quá rồi.
Do vậy, đó là mục tiêu lớn của tôi, kiệt tác của tôi. Nó có thể không? Chỉ thời gian mới trả lời được.
Câu đó ai nói ấy nhỉ? Câu đó khá là nổi tiếng vào lúc này đó.
Các vấn đề được đặt ra liệu có thành công hay không? Đây là một cuộc hành trình mà bạn sẽ trân trọng nhất.
Ơ đệch, mình thành triết gia mợ rồi.
Giờ hãy xem qua bản phác về mục tiêu của tôi nào:
1: Có nhiều cấp độ của Internet.
2: Cấp độ 5 không được chứng minh là có tồn tại.
3: Cấp độ 5 được đồn để chứa đựng... một thứ gì đó. Thứ gì đó rất đặc biệt hoặc quan trọng.
4: Tôi sẽ chứng minh hoặc là bác bỏ nhưng tin đồn đó.
5: Tôi sẽ cập nhật về dự án của mình thật chi tiết để tôi có thể xem lại nó.
6: Tôi sẽ tận hưởng nó.
Kế hoạch của tôi là làm một nghiên cứu nhỏ và gửi thư điện tử (*E-mail*) cho những người tôi nghĩ rằng có thể có vài câu trả lời.
Chúc may mắn, tôi ơi.
Phần 2
Dịch bởi DAT (Trans - DWC team)
Hôm nay tôi bắt đầu tìm kiếm tất cả những thông tin có thể về Mariana's Web trên Web nổi.Trớ trêu đúng không? Dùng công cụ tìm kiếm của Web nổi để truy cập Deep Web.
Đầu tiên, tôi đã cố gắng thử nhiều cách từ Mariana’s Web trên thanh URL, chỉ để xem xem có những trang web liên quan không.
Khi tôi tìm thấy Mariana-web.com, tôi đã thấy hứng thú.Nhưng chẳng được bao lâu khi mà đó chỉ là trang web cái đẹp của Nhật và nó chẳng liên quan gì đến cái thứ "Tầng Thứ 5".
Khi tôi thử Mariana-web.net, không có gì cả.Tên miền còn chẳng tồn tại.Cũng như vậy với trang Mariana-web.co.uk.
Đơn giản nhất, Mariana.com, thành ra lại được lôi đem bán. Mariana.co.uk cũng được đem bán. Tôi có thể tìm xem họ có gì trước khi được ''thanh lý'', xem trúng thứ gì không.
Khi tôi vào Mariana.net, Tôi nghĩ tôi có thể có gì đó. Nó chỉ đơn giản có từ Mariana Net và 2 sọc xanh. Tôi đã kiểm tra và có thể thấy được nó là ‘marble1.gif’, 1 bức tranh. Tôi không hiểu ý nghĩa nó là gì.
Quá đủ trên web nổi rồi.
Vì thế giờ tôi mới bắt đầu hớt trên blog và forum.
Có 1 chi tiết thú vị về định nghĩa của Mariana’s Web mà tôi lướt qua.
"Mariana's Web là 1 kiểu kiến trúc có cấu trúc trong đó mã không tuân theo nhiều luật của động lực học lượng tử. Nó là 1 không gian không ổn định trong đa số trường hợp trừ khi được truy cập trong điều kiện nhất định, cấu trúc đó được đóng lại và ổn định hơn với người dùng. Tôi không chắc những điều kiện là gì vì tôi không thể truy cập vào Mariana's Web, không may là thế. Mã mà không tuân theo luật thường của lượng tử có giá trị rất cao và cũng rất khó truy cập. Nhiều người tìm và hủy diệt cái kiểu mã đó trên Mariana’s Web vì những khả năng nó có thể làm."
Tuyệt, giờ chúng ta có cả vật lý lượng tử? Thứ này càng ngày càng trở nên thú vị
Đúng, thứ đó thật là mỉa mai.
Tôi sẽ cố để liên lạc được với người đã đăng nó, nhưng theo như forum, nó đã đăng từ ngày 3/3/2012. Bài đăng cuối cuối trong đó đã là ngày 1/7/2012. Giờ thì là 21/2/2013. Tôi nghi rằng sẽ không thể có được câu trả lời, nhưng thử chắc sẽ không sao đâu.
Những gì tôi thấy ngạc nhiên là dù bao nhiêu người có khả năng đánh vần và ngữ pháp cực tệ hại (chấp nhận đi, hãy nhìn hệ thống giáo dục bây giờ) nhưng đa số họ vẫn biết Nikolas Tesla.
Cho những ai mù tịt về người này:
Nikolas Tesla là 1 nhà phát minh. Ông là người Mĩ lai Séc-Bi (Tôi cho rằng ông ấy nửa này nửa kia). Ông làm việc cho Thomas Edison 1 thời gian, người đã phát minh ra bóng điện. Tesla nổi tiếng về những công trình về điện, nhưng ông còn làm về nhiều thứ khác. Ông cố gắng tạo ra kết nối không dây, như radio và điện thoại chúng ta có ngày hôm nay. Nó đều thất bại, và những thí nghiệm của ông đã không bao giờ hoàn thiện, nhưng đó làm nguồn cảm hứng cho rất nhiều người. Ông còn tạo ra "Tia chết", thứ mà được gọi là Teleforce. Đó là vũ khí "Tia hạt vĩ mô". Không, tôi cũng không hiểu nghĩa là gì. Khi bạn đọc về ý tưởng của Tesla về những xây dựng hoặc đã tuyên bố phát minh ra tia chết, màng năng lượng, máy tạo động đất, camera suy nghĩ, máy móc giao tiếp với người chết... cũng dễ hiểu khi có rất nhiều âm mưu hiện đại về ông.
Đúng,cả về Deep Web, cái thứ còn chưa tồn tại khi ông còn sống.
Được đồn rằng thí nghiệm của ông đã thành công, kế hoạch và bản thiết kế được giấu ở những tầng sâu nhất như 4 và 5, những giả thuyết mà ông tìm được đã cách mạng hóa kĩ thuật tạo ra năng lượng, mà giờ được quân đội Mĩ sử dụng. Tại sao Mĩ được mọi thứ? Tại sao chúng ta không được đổi lấy thứ gì?
Quay lại Tesla. Với những "máy năng lượng" mang tính cách mạng bị cáo buộc, có vẻ như Mĩ đang sử dụng nó trong HAARP (Chương trình nghiên cứu hoạt động cực quang tần số cao), giờ đã xếp vào loại có những âm mưu lớn nhất. Nó sử dụng để phân tích tầng điện ly. Cơ bản, nó là "máy học thời tiết".
Tất nhiên, công chúng sẽ không thỏa mãn với câu trả lời chán ngắt như vậy,không không. Vậy là họ có 1 ý tưởng dùng để điều khiển thời tiết, điều khiển lý trí hoặc thậm chí cả 1 loại vũ khí năng lượng. Chỉ có, những người cuối cùng, có thể biết được những gì đã xảy ra. Tesla tạo ra 1 loại vũ khí năng lượng,cái thứ "Tia chết" Teleforce, vậy nên, nó hoàn toàn có thể có thật.
Có thật?
Cũng không hẳn.
Những bản ghi chép giờ đây đã thành những buổi học sử. Dù gì đi nữa, cũng tốt nếu như biết được lý lịch trước khi bạn đi sâu và tìm tòi.
Trở lại với đoạn về Mariana’s Web.Tôi cũng đã nghiên cứu về vật lý lượng tử và mấy thứ kiểu ấy.Và mình nên bắt tay vào luôn vì nó cực kì phức tạp và khó cho tôi để dẫn trước hoặc kết luận. Những gì tôi nắm bắt được ở thời điểm hiện tại vật lý lượng tử là vật lý mà những vật ở góc độ hiển vi (rất nhỏ). Nó làm tôi bối rối.
Bây giờ,tôi sẽ tóm tắt lại:
1: Không có bất cứ trang nào trên Web nổi nói về Mariana's Web, ngoài những gã nói khoác.
2: Có vẻ như, Mariana's Web đối mặt với rất nhiều mã.
3: Những mã này bất chấp vật lý lượng tử.
4: Vật lý lượng tử là về vật lý ở mặt rất, rất nhỏ.
Vậy nó là gì? Mã mà trọng lực không tác dụng lên nó hay sao?
Ryan (BlueAdept) out.
Phần 3
Dịch bởi Hưng Nguyễn (Trans - DWC team)
À! Tôi vẫn chưa nói lý do vì sao tôi lại bắt đầu dự án này. Chắc hẳn bạn nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên, khi tôi nói sẽ chiến thắng được cấp độ 5 trên internet. Nhưng sự thật là nó không hề ngẫu nhiên, không bao giờ.
Tháng trước, chú tôi qua đời.
Chú ấy là một người tuyệt vời, luôn vui vẻ, lịch thiệp và tốt bụng, không chỉ giỏi về điện tử, chú còn là một thiên tài về máy vi tính. Tôi còn nhớ trong những lần họp mặt gia đình, chú thường biểu diễn bẽ khóa wifi và tạo ra một trang web giả đánh lừa những người khác truy cập vào nó. Điều đó có nghĩa là gì? Ồ, đúng rồi đấy "Bạn đã bị hack. Chạy và trốn đi trong khi còn có thể, những kẻ đáng thương". Điều đó rất kinh khủng đối với nhiều người nhưng điều đó lại làm chúng tôi cười đau cả bụng. Lúc ấy tôi mới chỉ lên 8, vậy là từ lúc đó đến nay đã được 7, 8 năm rồi.
Nhờ vào sự hiểu biết và tài năng của mình, chú tôi được mời vào làm chuyên viên kỹ thuật cho Microsoft - đó là một trong những công ty về máy tính hàng đầu trên thế giới, cùng với Apple. Với công việc đó cũng không được tính là giàu có gì, nhưng cũng không hề thiếu thốn. Chú tôi mất trong lúc làm việc. Nguyên nhân cái chết của chú theo như người ta nói là do bị điện giật, điều đó làm cho tôi không thể tin được. Lúc mất, chú vẫn còn rất trẻ mới chỉ khoảng 34 tuổi.
Trong suốt những năm qua, chú đã cho tôi xem rất nhiều điều thú vị về máy tính, những điều chú xem như đơn giản, nhưng trong mắt tôi nó như một phép màu, một ma thuật, cảm giác như mình thực sự là một chuyên gia về máy tính vậy.
Công việc của chú là an ninh mạng, thử xâm nhập vào hệ thống mạng nhằm tìm ra các lỗ hổng bảo mật trong Windows trước khi nó bị các hacker khác tìm ra và khai thác. Những người như chú được người trong ngành gọi là hacker mũ trắng, đó chính là những người ngăn chặn và bảo vệ hệ thống trước sự xâm nhập và phá hoại của hacker mũ đen - những người chuyên đi quậy phá các trang web chỉ để cho vui hay để thể hiện, tệ hơn là tìm các lỗ hổng bảo mật để ăn cắp thông tin của người khác nhằm trục lợi cá nhân.
Để làm công việc hằng ngày, thì lựa chọn ưu tiên luôn là chiếc siêu máy tính "DeepBlue" không chỉ vì nó có màu xanh - màu yêu thích của chú, mà còn vì nó là chiếc máy tính đầu tiên được xây dựng có khả năng đánh cờ cùng với con người của IBM. Trong lần ra mắt đầu tiên, IBM đã mời thần đồng cờ vua Kasparov đấu với nó để giới thiệu sản phẩm, kết quả là nó thua. Nhưng sau khi được cải thiện và tăng thêm khả năng xử lý bởi các kĩ sư của IBM, nó đã đánh bại Kasparov sau 6 ván đấu. Tên ban đầu của nó là 'Deep Thought'.
Ngoài máy tính ra chú còn có sở thích là đọc sách, nhất là các tác phẩm của nhà văn Douglas Adams.
Chú rất hay đến nhà tôi chơi vào cuối tuần, và mỗi lần đều dạy cho tôi biết thêm về những điều thú vị của máy tính. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Nguyên do là chú biết tôi rất thích thú với máy tính, và cũng vì tôi đã được tiếp xúc với máy tính ngay từ nhỏ. Được xem chú biểu diễn khả năng hack máy tính người khác thông qua các lỗ hổng Windows mà chú tìm được trong lúc làm việc đã là sở thích của tôi, và tôi yêu từng khoảnh khắc đó.
Trong lúc tôi theo dõi, chú sẽ không dùng những phương pháp bình thường hoặc làm những công việc như bình thường. Là một hacker chú luôn mang theo phong cách của riêng mình, luôn muốn được thể hiện cái tôi- Và ai có thể trách chú ấy vì điều đó chứ ?
Nếu bạn nghĩ chú tôi chỉ là một nhân viên bảo mật bình thường, tìm ra lỗ hổng và thông báo cho các kỹ sư để sửa chữa thì bạn đã hoàn toàn sai lầm. Với khả năng của chú thì việc tìm ra các lỗ hổng rất dễ dàng và chú hoàn toàn có thể lợi dụng điều đó để bán cho các hacker khác nhằm thu lợi nhuận cho mình, nhưng chú đã không làm vậy, chú không cần những đồng tiền bẩn ấy hay sự nổi tiếng như khi còn là một hacker mũ đen nữa. Tuy nhiên chú vẫn còn giữ liên lạc với các đồng nghiệp cũ đã từng cộng tác với mình trước kia. Giờ thì chú không còn hứng thú đi hack để cho vui hay để thể hiện bản lãnh nữa mà là để làm cho tôi vui.
Tốn hàng giờ đồng hồ bên máy tính, viết ra hàng ngàn câu lệnh với tốc độ chóng mặt để thâm nhập vào một trang web...Chú muốn tạo ấn tượng mạnh cho tôi và làm cho tôi thấy thích thú. Nên nhớ lúc đó tôi mới chỉ 8 tuổi và rất dễ để tạo ấn tượng. Tôi cảm thấy hồi hộp trong lúc chú thâm nhập, và mãn nguyện khi thấy trang chủ của trang web đó đã bị hack thành công.
Trong di chúc, chú để lại chiếc máy tính xách tay cho tôi. Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì chiếc máy tính đó đã gắn bó với chú rất lâu rồi, hình ảnh chiếc máy tính màu xanh da trời cùng các kỉ niệm đẹp ùa về trong tôi, quả thật đó là một cảm xúc vui buồn lẫn lộn, một sự mất mát không nói nên lời, tôi không thể tin được rằng từ nay về sau tôi không thể gặp lại chú, không thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đó nữa.
Đó là lý do vì sao tôi bắt đầu dự án này. Hoàn thành dự án này giống như một cách để tôi nói cảm ơn chú. Tôi muốn chú tự hào về tôi. "Chú ơi ! Nếu ai đó hỏi con rằng ai là thiên tài về máy tính thì con sẽ nói đó chính là chú."
Ngoài chiếc máy tính ra thì chú còn để lại cho tôi một phong thư, bên trên phong thư ghi tên tôi 'Ryan'. Khi mở ra, tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi một dòng:
"C:\Users\user\Documents\List1"
Đó là một đường dẫn, tôi lập tức gõ vào máy tính của chú - ồ quên, bây giờ nó đã là của tôi rồi - và tập tin đó mở ra. Bên trong đó là một tệp văn bản. Khi tôi nhấp vào thì nó hiện lên yêu cầu xác nhận mật khẩu, tôi biết là chú đã để lại cho tôi tất cả nhưng tôi nhớ là chú không có ghi lại cho tôi cái mật khẩu nào. Sau khi suy nghĩ nát óc để nghĩ xem mật khẩu sẽ là từ gì. Cuối cùng tôi nghĩ ra được từ "Uncle", đó là tất cả mà tôi có thể nghĩ ra, vì thế tôi nhập nó vào.
"Mật khẩu sai. Bạn còn 4 lần thử."
Ôi tệ thật. Giới hạn số lần thử sao? Giống y như trong phim, chẳng qua là mật khẩu có thể đoán dễ dàng hơn mà thôi. Tôi đang phân vân giữa năm cái mật khẩu, không ba cái.
'List1' chắc hẳn không phải là một ý hay, nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Vì thế tôi quyết định nhập nó vào thử xem sao.
"Mật khẩu sai. Bạn còn 3 lần thử."
"Gợi ý: Byron."
Tôi cho rằng đó chắc hẳn cũng có thể là mật khẩu, ngay lập tức tôi nhập nó vào. Nhưng những gì tôi nhận được là:
"Mật khẩu sai. Bạn còn 2 lần thử."
Lúc này đây, tôi cảm thấy thật chán nản. Tôi bèn thử cái mật khẩu đơn giản nhất 'password'.
"Mật khẩu sai. Bạn còn 1 lần thử."
Mật khẩu là gì ? Mật khẩu có thể là gì được đây ? Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Gợi ý: 'Time writes no wrinkles on thine azure brow; Such as creation's dawn beheld, thou rollest now. '
Bất chợt một suy nghĩ thoáng qua, tôi dán dòng này vào công cụ tìm kiếm. Nhìn vào kết quả, tôi vui mừng và đánh ngay nó vào ô mật khẩu.
''Mật khẩu đúng."
Dòng gợi ý là một câu trong thơ của nhà văn Geogre Gordon Byron. Và bài thơ đó có tên là 'The Dark Blue Sea'. Vậy thì chắc chắn nó nói về 'DeepBlue'.
Tập tin mở ra và mắt tôi ngay lập tức quét qua dòng đầu tiên. Nó ghi lại ngày viết là vào khoảng một năm trước. Tiếp theo tôi tìm thấy danh sách tên và địa chỉ liên lạc của các đồng nghiệp cũ của chú khi còn làm hacker. Ồ quên,phải nói là chú muốn cho tôi danh sách này mới đúng chứ. Ban đầu, tôi tự hỏi chú muốn cho tôi danh sách này để làm gì. Song sau đó, tôi dần hiểu được tại sao. Trong đầu tôi bắt đầu đặt ra những câu hỏi như: ''Chú đã nghiên cứu về thứ gì? Và liệu nó có liên quan đến cái chết của chú hay không?''.
Ryan( BlueAdept) hết.
Phần 4
Dịch bởi Medus (Trans - DWC team)
Tôi đã gửi vài mail cho những người trong danh sách của mình. Phân nửa trong số đó là TOR email, vì vậy mà nó có dạng username@tormail.net hoặc tương tự vậy.
Tên người dùng khá là đa dạng. Ví dụ như:
-Albatross
-Proton
-P0ison
-Anon_Russia
-EXcalibre
Đó chỉ là 5 người trong số những người mà tôi đã gửi mail cho họ. Ít nhất cũng phải tầm khoảng 30 người đã được tôi gửi mail.
Dưới đây là nội dung mà tôi đã gửi cho họ.
Kính gửi quý ông/quý bà
Tôi tin là ông(bà) biết ông chú của tôi. Ông đã có cái tên ảo là DeepBlue. Ông ấy biết ông(bà) nhiều năm về trước, khi mà ông được mệnh danh là chiếc mũ đen trong cộng đồng của ông(bà).
Ông(bà) có thể biết rằng ông đã trở thành một hacker mũ trắng và tìm thấy một công việc với mức lương cao ở Windows. Cho đến khoảng thời gian gần đây, ông ấy đã làm việc tốt cho bản thân ông ấy.
Nhưng đáng buồn thay, chú của tôi đã mất cách đây một tháng.
Ông để lại cho tôi máy tính xách tay của mình và một mảnh giấy, với một tên đường dẫn tập tin vào nó dẫn tôi vào một tập tin. Trong tập tin đó là một danh sách tên người dùng và địa chỉ email. Họ được dán nhãn như kiểu một 'liên kết' cổ. Tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta biết điều đó có nghĩa là gì.
Tôi gửi thư này đến cho tất cả những người trong danh sách. Hầu hết các các ông(bà) đều sử dụng TorMail, vì vậy tôi có thể an tâm hơn khi nghĩ rằng ông(bà) không muốn bị phát hiện. Ông(bà) chính là người tôi cần phải nói chuyện.
Tại sao tôi đã chuyển sang liên hệ với ông(bà) ư?
À, tôi tin rằng cái chết của chú tôi chẳng liên quan gì đến tai nạn cả. Tôi nghĩ rằng ông đang nghiên cứu một cái gì đó và vì nó mà ông bị thủ tiêu.
Nghe tôi nói có vẻ như thật máu lạnh và giả tạo, nhưng tin tôi đi, nội tâm tôi đang cố gắng để không bị gục ngã.
Đó chính là DW, thứ mà tôi giả đinh là tất cả ông(bà) đều đang ẩn mình trong đó. Hoặc là nó, hoặc là VPN cá nhân, và VPN đắt tiền. Tôi sẽ đặt giả thuyết là ông(bà) dùng TOR.
Đã có ai đã nghe nói đến tin đồn về level 5 của DW, Mariana’s Web?
Tôi muốn chứng minh là nó có tồn tại hay không, và tôi biết là các ông(bà) là người tôi cần hỏi. Đó là một người nào đó ở Anonymous tung tin đồn đầu tiên.
Nếu ông(bà) bất kỳ thông tin, đúng hay sai, chứng minh hoặc bác bỏ về điều thần bí của bí ẩn này, hãy liên lạc với tôi. Tôi đảm bảo rằng ông(bà) sẽ không phải hối tiếc.
Thân,
Blue Adept
Cháu trai của DeepBlue.
Nội dung được gửi đi như vậy đó. Tôi đang chờ đợi hồi âm. Tôi cũng không rõ là có thể nhận được bất kỳ hồi âm nào không, ít ra thì tôi cũng đã cố gắng.
Tôi cũng đã gửi một thông điệp tới người phụ nữ đã đăng tải một đoạn về Marianas web, thứ mà thu hút tôi đến vậy.
Tôi tự hỏi là cô ấy có trả nó lại cho tôi? Chắc là không đâu, nhìn vào diễn đàn thì cô ấy đã không online từ tháng 9 năm ngoái. Đó trong tầm 5 tháng trước.
Có một tin tức khác, Apple đã bị nhắm bởi các hacker! Tin đó mới được một hai ngày gần đây.
Có vẻ như họ cũng tấn công vào các máy tính Mac của Apple bằng cách khai thác một lỗ hổng của Java. Huh. Tất cả chúng ta đều biết là bảo mật của Java rất kém, bạn không thể làm nó nhanh hơn hay tốt hơn?
Ồ, họ đang tự bảo về mình, họ còn nói rằng những phần mềm độc hại đều đã bị ẩn đi, và nó lây lan thông qua một trang web cho các nhà phát triển. Hãy đối mặt với nó, tin tặc và các nhà thiết kế đang bị nhốt trong một trò chơi không bao giờ kết thúc. Đó là quy tắc Red Queen đây, mọi người, chạy nhanh chỉ để đứng yên một chỗ. Nếu một trong hai người trong số họ cho phép người kia vươn lên thì khác gì kê đầu mình vào một cây gậy.
Cũng trong tin tức gần đây là Trung Quốc đang bị cáo buộc bí mật làm một vụ hack toàn cầu. Cái mẹ gì đây, OpChina?
Nghiêm túc mà nói, một công ty bảo mật máy tính Mỹ gọi là Mandiant nghĩ rằng họ đã phát hiện ra nơi nó đang hoạt động, đó là trụ sở chính.
Họ đã công bố 74 trang báo cáo về vấn đề đó; tôi có thể phải chọn nhưng chỉ để xem cách họ làm việc ra sao. Tôi thực sự có thể sử dụng một công ty như thế để giúp tôi trong việc điều tra của tôi - ngoại trừ tôi chỉ mới 16 tuổi, và chẳng đời nào họ làm việc cho tôi. Tôi chả có một đồng tiền nào cả.
Trở lại với vấn đề chính.
Họ nói rằng "Những bằng chứng" mà họ đã bị cáo buộc thu thập trong khoảng thời gian ba năm là bằng chứng gần như thuyết phục cho thấy câu chuyện 12 tòa tháp trắng ở Thượng Hải thực ra không phải là văn phòng chính nhưng là nơi "hoạt động hack 'được cho là do quân đội Trung Quốc thực hiện.
Dành cho bất kỳ người Trung Quốc đã từng đọc nó - psst! Nó nằm ở đường Đại Đồng - quận Phố Đông của thành phố, bất kỳ đâu.
Đây là phần tuyệt nhất - Madinat tuyên bố là đã làm được, nhưng bài báo ở địa phương cho rằng Madiant đã không thể chứng minh được là nhóm hacker ở trong tòa nhà đó nhưng họ hoàn toàn thuyết phục là không có một nơi nào khác cả.
Đương nhiên, Madiant. Có thể đây là một chương trình quảng cáo? Tất nhiên là không, đừng nói với tôi là các anh đã theo dõi từng thành viên của Anonymous! Các anh đang 'thuyết phục họ rằng đó chẳng thể là một ai khác' nhưng các anh lại không thể chứng mình nó.
Eh, họ chỉ cho thể là người hâm hộ của V for Vendetta - Tôi nhớ không nhầm thì đã có một lần tôi đọc được một bài viết về một nhóm người hâm mộ đeo mặt nạ như V for Vendetta bất ngờ tấn công và chiếm hữu, dấy lên làn sóng phản đối Phố Wall và đã có sự nhầm lẫn với các thành viên của Anonymous - điều đó thật sự không tốt cho lắm. Hài hước thật.
Thành thật mà nói, đôi khi tôi nghĩ rằng họ chỉ làm điều này để các trang web lớn và tờ báo có một cái gì đó để báo cáo. Chỉ với một tập hồ sợ, một người bình thường có thể trở thành một thành viên của Anon cực kỳ đơn giản.
Vì vậy, tôi bây giờ chờ đợi vào bất cứ trả lời nào tôi có thể nhận được trước khi tôi có thể thực hiện với điều tra của mình. Đó là chỉ dẫn tốt nhất và tôi sẽ sử dụng nó. Kể cả khi tôi không nhận được câu trả lời nào, tôi vẫn chắc chắn là tôi có thể sử dụng những thông tin bằng cách nào đó để tiếp tục cho việc nghiên cứu của mình - tôi nên tìm ở trên các diễn đàn cũ của họ? Tôi có thể sẽ cần TOR hoặc một máy chủ proxy khác để giữ cho máy tính của tôi được an toàn.
Phải. Giờ nó là của tôi.
Cháu nhớ chú.
Phần 5
Được dịch bởi Lửa Bạc (Trans - DWC team)
Tôi vừa nhận được một vài email trả lời, nhưng thực sự thì nó không nhiều như tôi mong muốn. Đa phần họ cho tôi biết họ nghĩ về tôi ra sao, họ thắc mắc là tại sao tôi lại có tên của DeepBlue (Bởi vì có thể tôi không phải thật sự là cháu trai của ông ấy, trời đất ạ) và cuối cùng cũng có một bức thư thật sự nghiêm túc. Thật tình cờ đó là một trong những 'mối liên kết' của tôi với ông chú mà tôi đề cập đến trong bản ghi chép lần trước, proton.
Nội dung của email như sau:
"BlueAdept" Tôi biết chú của cậu, ông ấy là một người tuyệt vời. Ông ấy đã giúp tôi vượt qua những quãng thời gian khó khăn, và ông ấy luôn nói là ông ấy yêu anh rất nhiều. Và khi tôi dành hết sự tôn trọng cho chú của cậu, những ý kiến của ông ấy về cậu thì cậu lại chả biết mình đang dấn thân vào cái mẹ gì. Cậu có biết là có bao nhiêu người có thể lặn xuống đến Level 5 của Internet không? Chỉ có chữ số hàng đơn vị thôi. Và để chứng minh tôi là thanh niên nghiêm túc, đây là chi tiết tài khoản ngân hàng của cậu, địa chỉ nhà, số điện thoại... Cậu nên chú trọng hơn về việc giấu đi danh tính của mình, con trai ạ. Tập tin đính kèm 1/2: AdeptBlue.rar Tuy nhiên... Tôi biết là cậu có kể chuyện này với một vài người khác... Và tôi biết chắc là họ sẽ từ chối và làm cậu thất vọng. Vì vậy, đây là những gì tôi sẽ làm. Tôi phải biết chắc là không một thằng nào có thể làm hại cậu. Danh tính của cậu sẽ không bị công khai, giờ cậu sẽ chịu sự bảo vệ của tôi. Và tôi sẽ cũng cấp cho cậu thứ này. Tập tin đính kèm 2/2: Corer.csn CSN là tên viết tắt của Closed Shell Network (Mạng lưới khép kín). Đó là thứ an toàn nhất trong mạng lưới điện toán. Mọi thứ đều có trong này, từ các cuộc điều tra của chính phủ cho tới Kill Switch dành cho máy chủ DNS 13. Chính vì lí do đó, để mở được nó cực kỳ phức tạp. Tôi khuyên cậu nên dùng máy ảo chạy hệ điều hành Linux vì Windows không thể cân được việc này. Tôi muốn càng giống chú cậu càng tốt, ông ấy làm cho cuộc sống bọn Mũ Đen trở nên khó khăn kể cả khi ông ấy đã bỏ rơi chúng tôi. Nếu như cậu mở nó trên hệ điều hành Windows thì quạt tản nhiệt của cậu sẽ chỉ biết đứng ngắm CPU và RAM nóng lên theo từng cấp số nhân cho đến khi mà toàn bộ hệ thống của cậu bơi trong lửa. Ông ấy không hề thích những ý tưởng của những người có thể mở được Corer, vì thế mà ông ấy luôn giữ mọi vấn đề trong tầm tay. Dù trời sập thì cậu vẫn phải mở nó bằng Terminal của Linux, và cậu phải có mã số để đăng nhập vào hộp văn bản. Nó sẽ có khoảng một exabyte dữ liệu trong mấy dòng chữ đó, chính điều đó lại cho cậu vài ý tưởng về độ dài của nó. Nhập dòng lệnh đó vào Chromium Linux của cậu và chờ nó một chút. Nó sẽ đặt vài câu hỏi cho cậu. Cứ trả lời một cách trung thực. Tôi tin cậu vì Blue đã tin tưởng cậu. Xin đừng để tôi hoặc ông ấy phải thất vọng. proton"
À, thật sự tôi không hề có một hệ điều hành Linux. Tôi sẽ không làm thế phải không? Đây là cái Lap của ông chú tôi, và ông ấy đã từng làm việc cho Windows. Ông ấy luôn có những bản cập nhật mới nhất trước rất nhiều người. Đó là một lợi ích của công việc này chăng, tôi đoán là vậy.
Nhưng mà cái khỉ gì đây?
Ở cuối của tài liệu này có chứa 1 danh sách tên, tôi tìm thấy một dòng văn bản. Chả hiểu thế quái nào mà lại sót nó.
Là một tờ giấy mà chú tôi đã để lại cho tôi, nó là một đường dẫn
C:\Users\user\Downloads\Linux
Là nó.
Tôi gõ vào và tôi đã thấy một thư mục tên Linux
Trong đó có 3 tập tin. Một tệp tin mà tôi nghĩ đó là Linux, một bức ảnh và một tập tin văn bản. Mở tập tin văn bản ra, tôi tìm thấy một bản hướng dẫn.
' Chú mong là cháu được quản lý khi đọc cái này, Ryan. Nếu cháu làm nó, chú muốn chắc chắn là cháu đang điều tra nó. Điều này có thể giúp cho cháu đấy.
Để sử dụng Linux, cháu hãy thử giải nén toàn bộ tập tin và quăng nó vào một cái USB nào đó. Cháu có thể khởi động nó từ BIOS.
Hình ảnh (*Chắc ý tác giả là file *.iso*) đó chứa một chương trình gọi là BackTrack. Nó được làm bởi Linux, và cũng có thể hữu dụng hơn. Để sử dụng nó, hãy ghi hình ảnh đó ra đĩa CD. Và cháu cần khởi động nó từ BIOS một lần nữa.
Chúc cháu may mắn.'
BIOS là thứ mà khi mà mở máy tính nó sẽ kèm theo dòng chữ như kiểu 'F12-BIOS option' (*Mình xin để nguyên bản*) hoặc là 'F12 - Boot Menu' hay là cái gì đó tương tự. Nó là thứ sẽ kiểm tra hệ điều hành như Windows và khởi động nó. Nếu không có BIOS thì làm mợ gì có máy vi tính.
Nhưng làm thế mẹ nào mà chú tôi có thể đoán được trước việc này?
Tôi chịu, nhưng tôi rất vui khi chú tôi làm vậy.
Theo như lời 'proton', tôi cần phải có Linux để khởi động chương trình mà ông ấy đã gửi cho tôi. Tôi sẽ thật sự bất ngờ nếu thứ đó cho phép tôi vào web Mariana.
...tôi sẽ làm vậy chứ?
Vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi không chắc điều gì có thể xảy ra nữa.
Dù thế nào nó cũng không phải một trang web ảo?
Mọi thứ đều có thể.
Vì thế tiếp theo tôi sẽ hoàn thành việc cài đặt Linux - và sẽ sao lưu đầy đủ tập tin trên máy tính của tôi. Tôi không muốn mất bất cứ thứ gì nếu có bất kỳ sai sót nào, và như những gì proton nói về những khả năng của chương trình này khi chạy trên Windows, đó là một cơ hội và tôi sẽ không để mất nó nếu như tôi chưa chứng mình được là nó an toàn.
Tiếp đó là làm thế nào để chạy máy ảo này trên Linux, proton đã đề cập đến nó trong email.
Có lẽ việc này sẽ chôm chỉa của tôi vài ba ngày nếu như cái máy tính của tôi là một con rùa, và tiếp đó tôi muốn kiểm tra lại toàn bộ trước khi khởi động chương trình đó.
Proton, ông là thím nào vậy? Ý tôi là tôi biết ông là một trong những người bạn cũ của chú tôi, nhưng hiện giờ ông là ai trong số đó? Tại sao ông lại giúp tôi nhiều như vậy trong khi sẽ không có người thứ 2.
Sẽ thật là thô lỗ khi tôi hỏi thím ấy về nó, vậy hiện tại tôi đành phải an phận với những phỏng đoán và suy nghĩ của bản thân mình.
Tao ơi, may mắn nhé. Mình sẽ cần đến nó.
Ryan (BlueAdept) out.
Phần 6
Được dịch bởi Kyl My (Trans - DWC team)
Tôi quyết định gửi một email phản hồi, để nói với anh ta rằng tôi sẽ rất vui khi nhận được sự trợ giúp của anh ấy.
Tôi tin rằng phần mềm anh ấy gửi tôi là “chìa khóa” giúp tôi truy cập vào tầng 5. Chúng ta hãy chờ xem.
Một exabyte kí tự trong 1 file text, anh ta nói vậy. Một exabyte thì chiếm bao nhiêu... ừ thì, 1 kí tự trên 1 page sẽ chiếm dụng khoảng 1 bit, tôi nghĩ vậy, và 10 bit thì bằng 1 byte. Từ byte trở đi, các đơn vị sau đc tính theo hệ số 1024, vậy 1024 bytes là 1 kilobyte. Vậy 1 exabyte là bao nhiêu byte?
Một nguồn tìm kiếm tin cậy đã cho tôi biết rằng 1 exabyte tương đương…1 tỷ tỷ byte dữ liệu. Theo wikipedia, giá trị đó vào khoảng 1,000,000,000,000,000,000 bytes. Dung lượng đó tương đương 1 triệu terabytes, tức 1 tỷ giga bytes. Thật là 1 con số khổng lồ.
Cả mạng lưới internet trường tôi cũng chỉ lớn khoảng vài terabytes. Tôi biết vì 1 giáo viên đã chỉ cho lớp chiếc ổ cứng đc dùng để sao lưu dữ liệu mạng vào cuối mỗi tuần. Một terabyte tương đương với 1024 gigabytes, đủ lớn cho việc sao lưu.
Để dễ hình dung, chiếc laptop mà tôi đang sử dụng dung lượng chỉ vào khoảng 465 gigabytes.
Thật bất ngờ, tôi vừa tìm thấy một thông tin trên mạng: Chỉ cần 5 exabyte là đủ lưu trữ toàn lời nói của nhân loại từ xưa đến nay. Tuy thông tin này hơi cũ, nhưng nó vẫn làm tôi sửng sốt.
Tôi đã phải lắp thêm vài chiếc ổ cứng, chỉ để tải file đó xuống.
Tôi đã cài đặt tất cả những phần mềm Linux, như anh ta yêu cầu. Tôi không biết như thế nào, nhưng dường như chú tôi đã đoán trước được những điều sắp xảy ra.
Tôi nhận được 1 email khác, nhưng lần này là từ 1 người dùng có tên là EXcalibre.
Email đó rất ngắn, chỉ vẻn vẹn 2 dòng:
“Nhóm Neurosis đã tiết lộ điều gì?” “ Hệ thống PrimArch đã khám phá ra những gì?”
Đó có thể là một điều gì đó quan trọng, hoặc anh ta hay cô ta đang đùa tôi.
Sau khi đọc lại toàn bộ những email phản hồi, tôi có thể đoán rằng họ đều là hacker.
Sau đó, tôi nhận ra tôi đã phạm một lỗi rất ngớ ngẩn.
Tôi tự rút ra rằng:
1 – Đừng bao giờ tiết lộ email của bản thân cho các hacker trong các chatroom.
2 – Đừng bao giờ tiết lộ, cho dù họ tự nhận mình là những người quản lý chatroom đó.
3 – Đang tìm cách để chặn các địa chỉ email phiền toái.
4 – Bị spam mail rác sẽ làm internet của bạn chậm đi rất nhiều.
5 – 600 email trong 3 ngày là 1 trải nghiệm đáng sợ.
Ý kiến cá nhân?
Đừng bao giờ ngu xuẩn như tôi.
Thôi nào Ryan, đáng lẽ mày phải thông minh hơn chứ.
Thở dài…
Tôi ghét chờ đợi.
Thật sự những gì tôi có thể làm bây giờ là đợi. Từ khi anh ta phản hồi, tôi không chắc chắn rằng chương trình mà anh ta gửi cho tôi là an toàn. Dù vậy, đó cũng chỉ là lời nói, có thể là 1 lời nói dối, như tôi biết.
Tôi chưa bao giờ làm tốt việc chờ đợi.
***
Tôi đưa phần này vào cuối, vì tôi vừa nhận thêm phản hồi từ anh ta.
Phản hồi đó khá ngắn, nên thay vì copy vào đây, tôi sẽ sơ lược lại: anh ta luôn sẵn sàng giúp tôi, nhưng anh ta đã làm tất cả mọi thứ có thể. Tôi đã có chương trình. Việc tôi phải làm bây giờ là chạy nó.
Trên email luôn có nhắc nhở không nên download file từ người lạ. Điều này thật quá hiển nhiên với tôi – hay có đúng là vậy? – nhưng anh ta đã nhấn mạnh rằng, những người không hài lòng khi tôi sở hữu chương trình corer này, họ có thể tự ý xóa nó đi. Có thể nói, họ luôn tự giải quyết vấn đề.
Và không khó để nhận thấy loại người mà anh ta đang nhắc đến, đúng không nào? Không khó chút nào.
Nếu như chỉ có vài người có thể truy cập đc vào tầng 5 (chỉ đếm trên đầu ngón tay), thì họ luôn muốn ngăn cản những người khác. Như mọi thứ khác, càng ít người sở hữu nó thì nó càng giá trị. Như vàng chẳng hạn. Nếu ai cũng sở hữu nó, thì nó sẽ k còn là 1 vật có giá trị nữa. Bạn cần tiền để mua vàng, sau đó bạn lại bán nó với giá cao hơn. Bạn sẽ lãi nhiều hơn.
Internet cũng không phải là ngoại lệ. Rất nhiều những công ty làm ăn thua lỗ bán thông tin mật cho bên thứ ba và những tổ chức khác, nhằm sử dụng nó vào mục đích xấu, và họ rất ghét phải thừa nhận điều đó. Sẽ luôn có những người sẵn sàng làm việc đó, như sẽ luôn có những người sẵn sàng cướp tiệm vàng vậy.
Hơi lan man rồi nhỉ, trở về vấn đề chính.
Anh ta còn đề cập đến những đối tượng coi tôi k đáng để họ để tâm vào. Chú tôi đã dành nhiều năm cho việc tạo lập phần mềm đó, vì vậy có thể xem chú tôi là một người có giá trị trong cộng đồng black hat. Còn tôi, tôi chỉ là một thằng nhóc 16 tuổi với niềm đam mê tin học, báo chí và nghiên cứu. Với họ, rất khó để tôi có thể khẳng định bản thân.
Chỉ trong vài ngày, suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Chúng k còn mang tính lâm sàng và phân tích như ban đầu mà thay vào đó là những suy nghĩ mang tính suy đoán nhiều hơn – Tôi nghĩ vậy.
Trong một vài ngày sau, tôi đã chuyển nó lên diễn đàn và đó là 1 cách để truy cập vào tầng 5. Những lời đồn thổi về Mariana’s web giờ đây đã đc tôi chứng kiến và trải nghiệm qua. Tôi sớm hiểu rằng tại sao những thông tin đó lại đc giấu kĩ như vậy và lí do tại sao mọi người muốn giấu kĩ nó, k muốn tiết lộ nó.
Những gì tôi đã đc trải nghiệm vượt qua trí tưởng tượng, tầm kiểm soát của tôi.
Tôi sẽ viết thêm về vấn đề này vào lần tới, sau lần đầu tìm tòi, khai thác và nghiên cứu về Mariana’s web.
Tôi chỉ có thể mong quá trình đó sẽ diễn ra êm đẹp.
Tôi chỉ có thể mong vậy.
Ryan (Blue Adept) hết.
Phần 7
Được dịch bởi Hưng Nguyễn (Trans - DWC team)
Trong lúc viết, tôi nhận ra rằng mình đã không thực sự giới thiệu nhiều về bản thân. Điều đó sẽ trở nên quan trọng trong một thời điểm.
Thế nên, bạn có tự hỏi tôi trông như thế nào không ?
À vâng, tôi có chiều cao trung bình, người khá gầy tuy tôi không biếng ăn. Tôi có một đôi mắt xanh nước biển, thị lực của tôi là 10/10 tuy thế nhưng tôi nghĩ do thường xuyên tiếp xúc mới máy tính trong thời gian gần đây nên chắc hẳn nó cũng sẽ lên độ, tôi sẽ đi kiểm tra sau. Tóc tôi màu nâu và có kiểu tóc rối đặc trưng của người Anh, dù có xài nước hay gel tóc để chải thì chúng vẫn chằng khá hơn bao nhiêu.
Có cơ bắp không à? Tôi có lẽ sẽ không bao giờ có bụng 6 múi hay đại loại như vậy, nhưng tôi có một sức khỏe tốt. Tôi cảm thấy hài lòng với thân hình tương đối của mình và tôi nghĩ tôi sẽ giữ cơ thể như thế.
Thôi nói về tôi như thế là đủ rồi, ta tiếp tục công việc nào. Giờ tôi sẽ cài đặt hệ điều hành Linux lên máy rồi sao chép văn bản trong tập tin mà Proton gửi cho tôi. Một exabyte à, đúng là một tập tin nặng khủng khiếp, chiếc siêu máy tính của tôi cũng mất gần nửa tiếng chỉ để sao chép nó vào clipbord.
Và mất thêm nửa giờ để sao chép nó vào ô dòng lệnh của Linux theo như lời của Proton. Sau khi dán xong, tôi háo hức bấm vào nút ‘enter’. Màn hình bắt đầu trắng xóa. Và tôi đợi. Rồi một khung nhỏ xuất hiện với yêu cầu nhập tài khoản và mật khẩu. Tôi dùng cái tên BlueAdept để tạo tài khoản và dùng tên mình để làm mật khẩu.
Tôi muốn tạo một tài khoản dễ nhớ để còn có thể vào lại, ai mà lại không muốn được vào lại nơi sâu xa nhất của internet này nhỉ? Tôi nhấn ‘enter’ để tạo tài khoản, sau đó khung nhập mờ đi và dường như trở nên trong suốt. Tôi tiếp tục đợi. Đột nhiên, màn hình trắng xóa như tuyết bị chợt như có một vụ bùng nổ màu sắc xảy ra, màu sắc bay hỗn loạn với tốc độ cao, nhìn vào thực sự rất nhức mắt, nhưng tôi không dám dời ánh mắt đi như sợ sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Sau một lúc, màu sắc bắt đầu trôi chậm hơn,một số sẽ tụ lại với nhau thành một hình cầu vồng rất lớn trên màn hình, một số khác sẽ dần nhạt đi và biến mất. Rồi một dòng chữ hiện lên bên trên cầu vòng.
“Welcome to Mariana’s Web”.
Tôi như không tin vào mắt mình nữa, cuối cùng thì tôi cũng đã vào được rồi.
Tiếp theo, trên màn hình hiện lên yêu cầu tôi tạo một nhân vật đại diện có đủ hết các chỉ số về cơ thể như kích thước cơ thể, trọng lượng, chiều cao, quần áo, khuôn mặt,… Như trong các game online vậy và đi kèm là dòng nhắn rằng khi tạo xong sẽ có một đoạn mã được chèn vào đoạn mã ban đầu khi nhập vào khung lệnh của Linux.
Thời gian tiếp theo, tôi nhìn qua một lượt các loại ảnh đại diện, đó là các kiểu mặt nạ biến thể từ chiếc mặt nạ của nhóm hacker Anonymous sử dụng, gồm các kiểu mặt nạ kết hợp với mặt thú hay các loại mặt nạ robo,… Cuối cùng tôi chọn được một chiếc mặt nạ có màu xanh, chân mày nhướng lên, miệng mỉm cười với hai bên mép xếch ra cứ như nhân vật Joker trong phim Batman vậy.
Tôi cảm thấy thật mệt mỏi với việc phải chọn nhân vật đại diện này, quá phức tạp . Chọn mãi thì cũng chọn được thêm một cặp kính Steampunk. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định chọn một chiếc mũ quả dưa màu xanh.
Tiếp theo là chọn quần áo và thật ngạc nhiên là ở đâu có mọi loại quần áo của các nước trên thế giới đắt tiền xa xỉ, cho đến bình dân tầm thường đều có. Sau một lúc tìm tòi thì tôi đã chọn được một bộ vét đơn giản thuộc loại quần tầm trung ở ngoài đời, đi kèm là một cà-ra-vát màu xanh nước biển – có vẻ như màu sắc yêu thích của tôi chịu ảnh hưởng từ chú tôi mất rồi. Sau khi nhập các chỉ số của cơ thể, tôi nhấn ‘enter’ để lưu lại.
“Cảnh báo! Bạn có chắc là muốn thoát khỏi trang này? Bạn chưa chọn khuôn mặt. Để tiếp tục, nhấn ‘OK’. Để thoát nhấn ‘Cancel’.”
Lại tốn thêm ít thời gian nữa tôi mới chọn được một khuôn mặt màu xanh buồn hiu trái ngược với cái avatar lúc đầu.
‘Enter’.
Màn hình dần chuyển sang màu đen và tôi hoàn có thể nghe thấy tiếng quạt làm mát trong máy tính bắt đầu kêu lên dữ dội.
Rồi bỗng nhiên hiện lên một khu vườn lớn có cỏ xanh tươi tốt, cây cao thong thả đưa theo chiều gió, khung cảnh hết sức yên bình cứ như đang ở một khu nghỉ mát vào mùa hè vậy. Không gian mênh mông xa tít tắp không thấy kết thúc.
Và phát hiện rằng nó có thể điều khiển lên xuống qua lại bằng các phím WASD, chuột dùng để nhìn điều chỉnh hướng nhìn như khi chơi các game nhập vai bắn súng vậy. Ở đây không khác gì ngoài đời thật cả, tôi thử đi vài bước thì trên mặt đất in dấu chân, nhập vào vài câu chào hỏi đơn giản thì nhân vật ảo sẽ nói ra bằng lời, thật quá sức tưởng tượng, nó quá chân thực và làm cho tôi có cảm giác như trờ thành một người khác vậy. Phía trước là một đám đông đang tụ tập nói chuyện, tôi không ngờ rằng lại có nhiều siêu máy tính như thế trên đời để những người này có thể vào đây – Mariana’s Web.
Những người có mặt ở đây rất đa dạng từ màu da cho đến trang phục, họ đi lại rất tự nhiên không hề có vẻ khập khiển và chậm chạp như tôi.
Bỗng có một người đàn ông đi về phía tôi, anh ta đi chậm rãi thong thả trông rất có phong cách, khuôn mặt còn khá trẻ chắc cũng chạc tuổi của chú, trên người anh ta (tức nhân vật ảo) mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đi với chiếc quần jean xanh đậm bình thường, người gầy gò xanh xao, tôi cảm thấy ngạc nhiên sao anh ta không chọn một nhân vật ảo đẹp trai và quyến rũ hơn chút nhỉ?. Anh ta dừng lại trước mặt tôi, cặp mắt của anh ấy khẽ nhíu lại như đang cười và cũng như đang dò xét chuyện gì đó.
Cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng với chất giọng ôn hòa.
“Blue! Cuối cùng cậu cũng vào rồi à, thấy thế nào?.”
“Proton! Nhưng bằng cách nào mà anh biết là tôi.”
Anh ta không nói gì mà chỉ đưa tay lên chỉ vào phía trên đầu của tôi, điều này làm tôi hết sức ngạc nhiên là làm sao mà có thể điều khiển được cánh tay tùy ý như vậy, tổ hợp các phím sao ? Rồi tôi nhìn lên và thấy một cái bảng tên ‘Blue Adept’ ngay trên đầu.
“Nó ngay đây nè”.Anh ta nói “Ừm, do cậu đã tới đây rồi thì cũng nên tận hưởng thế giới ảo này môt lần đi, nhớ là đừng cung cấp bất kì thông tin cá nhân cho bất kì ai và hãy vui chơi thõa thích đi, ở đó có rất nhiều hoạt động giải trí đấy. À, thôi tôi phải đi rồi, gặp lại sau nhé. Chào.”
“Ây này, khoan đi đã. Tôi vẫn thắc mắc là tại sao anh lại giúp tôi nhiều như vậy?”
Khuôn mặt anh ấy cũng trầm xuống.
“Tôi cũng biết cái cảm giác mất đi người thân nó như thế nào.”
Rồi anh quay người bước đi và biến mất trong đám đông đang vui chơi gần đó.
Ở trên tôi viết là đám động nhưng thực sự thì cũng chỉ hơn 20 người mà thôi. Tôi nghĩ Proton cũng đoán sai về số người có thể vào đây, tuy nhiên con số anh ta đưa ra cũng không sai biệt lắm. Phần lớn nhân vật ảo trong đám đông đang đứng yên như bị đóng băng vậy, và tôi đã phải đi hỏi những người khác dù cảm thấy sự rụt rè của tôi nhưng họ cũng rất lịch sự giải thích cho tôi hiểu ra là những người những đang đứng yên đó, họ đang truy cập vào các tập tin ở nơi này nên tạm thời không thể điều khiển nhân vật ảo. Điều đó giúp tôi nhớ ra danh sách email mà lúc trước Proton đã gửi cho tôi, phần lớn email trong danh sách đó đều đang ở đây. Dựa vào danh sách tôi bắt đầu một điều tra chủ nhân của những cái email này.
Người đầu tiên tôi tìm đến là một người đàn ông vào khoảng gần 40, đang mặc một bộ đồ ma trận trông khá quái dị. Khi thấy tôi đến gần, ông ta bỏ cặp mắt kính mát xuống và nhìn chằm chằm vào tôi. Mắt ông ta liếc nhìn bảng tên của tôi rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Có gì không?” Ông ta hỏi.
Đi kèm với một ánh mắt dò xét là một giọng nói trầm thấp mang đầy vẻ đe dọa. Nó hiệu quả thật.
Sao lúc đầu tôi lại không điều chỉnh âm điệu của giọng nói cho có vẻ lạnh lùng hơn nhỉ ? Thôi để sau vậy, giờ thì chắc chỉ nên dùng văn bản để giao tiếp thôi.
Sau một lúc mà không thấy tôi trả lời, như đoán được suy nghĩ của tôi. Ông ta bắt đầu dùng văn bản để nói chuyện với tôi.
“Có chuyện gì không?”.
Tôi có thể thấy anh ta đang cau mày khó chịu, nếu lúc này mà là ngoài đời thật thì chắc có lẽ anh ta đã quát tháo với tôi rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi nhanh chóng nhập văn bản vào ô chat để trả lời. Có vẻ là do dùng máy tính nhiều hơn trong mấy ngày qua nên tốc độ văn bản của tôi đã nhanh hơn đáng kể.
“À, xin lỗi. Là do tôi mới tới đây và đang muốn tìm ai đó giúp đỡ thôi. Mong anh thông cảm.” Tôi trả lời.
Thấy vậy, khuôn mặt ông ta dãn ra như trút được gánh nặng vậy. Ông ta vẫn giữ nguyên như vậy, rõ ràng là đang đánh văn bản để trả lời.
“Người mới, thật không? Tôi nói thật, bạn thật can đảm khi vào đây và nói với mọi người rằng bạn là người mới. Blue, bạn có biết đây là nơi nào không?, đây là cái thế giới ‘cá lớn ăn cá bé’, và chắc chắn sẽ không có sự hướng dẫn nào cho người mới cả. Tôi thành thật khuyên bạn, nếu cảm thấy chưa sẵn sàng thì rời nơi này ngay lập tức và quên nó đi trong khi bạn còn có thể.”
“Nhưng…..tôi mới vào đây được có một lúc thôi mà và tôi vẫn đang háo hức chờ xem nó còn mang đến điều thú vị gì.”
Ông ta bật cười, với cái nhân vật ảo thì nhìn nụ cười trông rất vui vẻ. Nhưng khi nghe được tiếng cười, nó hoàn toàn không mang chút vui vẻ nào cả
“Tốt, rất tốt. Chúc bạn vui vẻ nhé và nhớ là hãy cẩn thận. Tôi có thể nói cho bạn biết bạn không thuộc về nơi này đâu. Bạn chưa biết phải tự bảo vệ mình thế nào cho đúng, bạn sẽ phải học điều đó ngay bây giờ và phải xong trước khi ngày hôm nay kết thúc. Hay ghi nhớ lời này của tôi. Đây không giống thế giới thực, ở đây chỉ có một quy định đó là không có bất cứ quy định nào cả.”
“Ồ, cảm ơn lời nhắc nhở của bạn. Nhưng bạn có biết cách để tìm thông tin ở đây không?”.
“Biết chứ. Chỉ cần nhập vào dãy số Fibbonaci // dãy số Fibbonaci là dãy số trong đó các số là tổng của 2 số đứng trước liền kề với nó bắt đầu từ số 0 và 1. VD: 0, 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, 55, ….// , nó không khó để nhớ đâu. Cách thoát khỏi đây rất đơn giản, chỉ cần nhấn phím ‘Esc’ trên bàn phím là được. Cho dù là ai thì khi thiết kế nơi này chắc chắn họ cũng biết là họ sẽ phải thoát ra khỏi đây thật nhanh.”
“Chỉ vì vậy thôi sao?”. Tôi tò mò hỏi.
“Ừ, đúng vậy chỉ vì thế thôi.”
Ông ta thay một cặp kính khác.
“Tôi phải đi rồi, nhóc à. Tôi nghĩ tôi sẽ giúp được gì đó cho cậu, vì tôi biết cậu là một tên liều lĩnh như thế nào. Có gì thì liên lạc cho tôi. Thành thật mà nói thì tôi khá ấn tượng về cậu đấy, cậu đã vượt qua được một chặng đường xa như thế để vào được đây. Nếu cần tôi giúp thì cứ nói với EXcalibre là được. Gặp sau.”
Ông ấy dần biến mất phía xa, để lại tôi cô đơn một mình.
Quả là một ngày dài, chắc tôi phải dừng ở đây thôi. Sẽ có thêm nhiều chi tiết nữa ở bản ghi chép.Hay cũng chỉ để nói rằng tôi vẫn còn sống và đang khỏe mạnh hoặc cũng như còn có thể tiếp tục trong những điều kiện cho phép.
***************************
Được dịch bởi Lửa Bạc (Trans - DWC team)
Một nhân vật ảo với một avatar bình thường, không có gì đặc biệt đang rón rén đến gần tôi. Khuôn mặt hình như bằng gỗ, tôi chỉ có thể biết như vậy vì tôi thấy rõ các vân gỗ trên cái bản mặt của hắn. Nhân vật ảo này nhìn tựa như một con ma-nơ-canh trong shop quần áo vậy, loại mà được làm bằng gỗ ấy. Khi nói chuyện, lời nói chỉ hiển thị dưới dạng văn bản chứ không phải đối thoại trực tiếp như chúng ta ở thế giới thực được.
"Tôi nghe nói cậu là người mới gia nhập? Vậy để tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Woodruff, và tôi là người hướng dẫn thành viên cho Web Mariana huyền thoại. Xin phép được dẫn dắt cậu đi vào vấn đề."
Đọc mấy dòng chữ đó của anh ta, tôi muốn bật cười , sao mà trịnh trọng hình thức quá vậy trời, y chang thanh niên nghiêm túc luôn. Tôi trả lời lại.
"Tất nhiên là tôi rất muốn nghe, xin anh nói tiếp"
Con ma-nơ-canh đó gật đầu, như thể là hài lòng lắm vậy đó.
"Cậu vui lòng có thể chuyển sang chế độ chat voice được không ? Sẽ dễ dàng nói chuyện trực tiếp hơn là ngồi gõ mấy dòng chữ này. Chỉ đơn giản là chọn giọng nam hoặc nữ thôi, lát nữa cậu có thể tuỳ chọn theo ý cá nhân cậu điều này."
Tôi đã làm theo lời anh ta yêu cầu. Tôi cũng chọn luôn phần "Record Chat Voice" để lát còn ghi chép lại được nữa. Đó cũng là cách mà tôi có thể nhớ được những gì mà anh ta nói từng chữ một, tôi còn biết làm cách nào khác nữa đâu.
Ra hiệu rằng tôi đã sẵn sàng, anh ta bắt đầu nói chuyện. Giọng anh ta như giọng người máy vậy, nữa nam nữa nữ, nhưng mà nó không vô cảm như tôi nghĩ. Anh ta nói y như những gì mà anh ta gõ vào, với cách nói chuyện trịnh trọng của mình.
"Tôi giả dụ là cậu biết những tin đồn về Web Mariana, cũng được gọi là Level 5. Nếu không thì chắc cậu đã không có mặt ở đây đâu nhỉ. Tôi cũng có thể suy luận rằng cậu không phải là những kẻ mà chúng tôi gọi là "mũ đen" hoặc thậm chí là mũ xám hay trắng gì hết. Thực tế là tôi không tin cậu là một hacker đâu. Nào, đừng lo," Anh ta nói như vậy đó, như thể là tôi sắp gõ vào những lời phản ứng gay gắt vậy. "Tôi cho rằng bản thân tôi không dính líu gì đến bọn bẻ khoá lậu đâu. Không có đâu nha, tôi đàng hoàng hơn tụi nó nhiều. Tôi xem mình như là một người giám hộ của trang web vậy. Đó là nghĩa vụ mà tôi đã tuyên thệ, rằng phải bảo vệ nó bằng mọi giá, vì sợ rằng trật tự thế giới mới (*chắc là hội Illuminate hay Mason gì đây*) có thể lợi dụng trang web cho các chương trình bất chính của họ."
Người giám hộ của trang web hả ? Là cái quái gì vậy ta, hỏng lẽ giống mấy nhân vật trong game cyberpunk, với những cặp kính thực tế ảo và súng laze hả ?
"Nào, tôi cá là cậu nhận thức được Deep Web có những level nào rồi. Thường ngày cậu chỉ truy cập được Level 1 và 2 thôi, Level 3 có thể vào với TOR hoặc những ứng dụng tương tự. Level 4, chủ yếu là giống mấy tầng kia. Level 5, chà, chắc là cậu đã học được rất nhiều điều từ khi vào đây rồi, tuy nhiên, nó không phải là huyền thoại như cậu nghĩ đâu, nhưng nó là một vị trí rất thực tế trên internet. Nó thực tế như là cậu hoặc là tôi vậy, nó cứng rắn như những tảng đá đã tạo nên trái đất vĩ đại của chúng ta, tương lai của nó sáng lạng như những cầu vồng đẹp nhất..."
Tôi chán cái đoạn độc thoại dài lê thê của anh ta quá, bởi vậy tôi đổi chủ đề liền.
"Tôi biết mấy level đó rồi, nhưng mà hình như anh đang có ngụ ý gì thì phải ? Rằng có những level cao hơn mức này nữa hả ?"
Woodruff dừng lại đột ngột, và nhìn tôi một cách thương hại.
"Tôi quên là cậu không biết chút gì về crackerlore. Lẽ ra tôi nên nhớ điều này mới phải chứ".
Anh ta tiếp tục
"Năm 2002, một nhóm chuyên gia đã cố gắng tìm hiểu để biết có bao nhiêu lượng thông tin lưu trữ trên Deep Web. Nhưng những gì họ tìm thấy không như họ mong đợi."
Anh ta dừng lại một khắc.
"Họ thăm dò trở lại và tìm thấy một cái gì đó lớn lắm, rất to lớn. Những báo cáo thăm dò chỉ ra rằng họ tìm thấy một không gian khổng lồ trên internet. Nó chỉ đơn giản là mênh mông, thậm chí là mê hoặc luôn. Ngay cả với kích thước, nó có thể không đáng là bao, chỉ là những file văn bản, lưu trữ trực tuyến và chúng không còn được sử dụng nữa. Nhưng chúng không phải là những tập tin bình thường."
Anh ta dừng lại. Tôi thề là gần như nhìn thấy được nụ cười trên khuôn mặt trống rỗng của anh ta, một cái nhếch mép kín đáo vô cùng.
"Một tháng sau khi thăm dò, thứ gì đó đã được lôi ra. Các lệnh được gởi ra ngoài thường xuyên một cách bất thường, không theo một trình tự nào mà họ có thể lần ra manh mối được. Các lệnh không thể chỉnh sửa hoặc thậm chí là không ngăn chặn lại được nữa, mặc dù họ đã cố gắng hết sức. Tiếp theo, họ thử quan sát chúng. Những gì họ thấy được thật là khó tin.
Những lệnh này dần dần thay đổi internet, làm thay đổi cơ sở hạ tầng của nó"
"Nhưng điều đó là không thể !" Tôi thốt lên.
"Chưa hẳn, chưa hẳn. Ít nhất, là không theo truyền thuyết này - để nhớ nhé, BlueAdept, đó có thể là tất cả những gì đang diễn ra đấy. Rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết được chuyện đó đâu. Cậu còn nhớ cái thời mà mọi người gửi hàng chuỗi thư cho nhau trên Email còn phổ biến chứ. Mấy câu chuyện "Bloody Mary" và "Amanda - bị - lọt - cống" đó, chúng được viết ra để gây sốc cho người đọc, làm họ hoang mang, phải gởi mail chuyển tiếp cho người khác để ngăn một "lời nguyền dỏm" hoặc mấy thứ đại loại như vậy. Vâng, crackerlore mà tôi nói cũng là thứ tương tự. Mỗi một nền văn hoá đều có những truyền thuyết kiểu truyền miệng như vậy; thì làm sao cộng đồng internet lại ngoại lệ được ? Hacker, cracker, gọi bọn họ là gì cũng được, họ chỉ to lớn trong một phần nào của internet thôi, cũng như bất kỳ tổ chức hội nhóm nào khác."
Những gì anh ta nói làm tôi chú ý đấy, nhưng mà tôi không quan tâm. Tôi đã có những điều lớn hơn để suy nghĩ tới rồi.
"Vì vậy," tôi bắt đầu từ từ. "Vì vậy, đây...cái điều bất thường này gửi đi những thứ mà nó làm cho mạng internet thay đổi phải không ?"
"Vâng". Anh ta khẳng định.
"Uhm...còn gì khác nữa không ?"
"Thú vị là cậu lại đề cập tới điều đó, thực sự đấy." Woodruff nói vẻ suy nghĩ. Anh ta thực sự đã cấu hình giọng nói của mình mặc dù đó là giọng nói của người máy, nó truyền đạt cảm xúc một cách tuyệt vời.
"Có một điều nữa. cậu đã bao giờ nghe tới truyền thuyết "Sáu Tới Tám" chưa ? (*nguyên bản là Six To Eight*)
Tôi bảo đảm là chưa nghe bao giờ, và dù sao đi nữa thì tôi lấy làm vui mừng khi nghe nó.
"Nhiều chính phủ trên thế giới đều làm việc trên những máy tính có cấu hình khủng để có thể sử dụng tính toán lượng tử."
Lại là cái từ đó nữa, lượng tử. Tôi đã không nghiên cứu về nó kỹ lưỡng rồi. Phải xem lại mới được.
"Điều này sẽ cho phép người dùng truy cập vào Level 7. Ở tầng đó, có vẻ như là một lớp toàn là mã, lỗi và virus. Đơn giản một cách đê tiện luôn á, nếu cậu hỏi tôi thì tôi nói nó được dùng chỉ để ngăn chặn bất kỳ ai có ý định truy cập vào Level 8 trước khi họ tìm ra được cách để truy cập nó thôi, một chiến thuật trì hoãn mà cậu có thể làm được. Nhưng mà theo ý kiến cá nhân của tôi thì đó chỉ là nơi cho tất cả mọi người và là cơ hội để lây lan mấy con virus rác rưởi của họ mà thôi"
"Vậy là có 8 Level hả ?" Tôi nhấn mạnh.
"Theo truyền thuyết này thì có đó. Nếu truy cập được thì người đầu tiên truy cập nó bằng cách nào đó sẽ chiếm được quyền điều khiển và trở nên kiểm soát toàn bộ internet. Chứ không giống như trong Thần Thoại Hy Lạp theo một số cách khác nhau đâu."
"Vậy để tôi đoán ha - sự bất thường mà anh đề cập hồi nãy được cho là bất cứ điều gì trong Level 8 ?"
Anh ta gật đầu.
"Vâng, đơn giản thôi"
Tôi có một câu hỏi cho anh ta.
"Cậu cứ hỏi tiếp đi."
"Anh đã bao giờ nghe nói về cái gì đó gọi là nhóm Neurosis hay là nhóm PrimArch chưa ?"
Anh ta điếng lặng luôn. Giọng nói bị kéo xuống như một tiếng rít.
"Đừng nói về chúng. Cậu không biết rằng mình đang làm gì cho bản thân hả - ahhh !"
Anh ta bị lôi vào khoảng không phía trước, tay chân xoắn lại kỳ quặc, chúng nằm ở một góc độ không được bình thường. Anh ta vẫn còn dính lại đây một chút xíu, và tôi chỉ kịp nghe được một tin nhắn, rồi mọi thứ trở nên im lặng.
"Đừng nói về nó. Đừng nghĩ về nó. Tôi chỉ có thể nói cậu một điều - đó là cốt lõi của những gì đang xảy ra. Chúc may mắn nhé, Blue."
Anh ta đã biến mất. Tôi đứng đó, sốc trước những chuyện vừa xảy ra, và thậm chí là còn sốc hơn khi không còn ai giúp đỡ mình nữa.
Một phụ nữ đi dạo tới chỗ tôi đứng, môi cô ta xoắn một nụ cười mỉa mai. Cô ta đội một chiếc mũ hải tặc, với một đường viền màu đỏ sẫm xung quanh.
"Cười cái đíu gì ở đây ?" Tôi cầu cứu."Chuyện gì vừa xảy ra với bạn tôi thế, anh ta có bị gì không vậy !"
Cô ta cười một cách duyên dáng và trả lời tôi bằng giọng Mỹ. Giọng nói của cô mang một âm điệu thích thú.
"Blue phải không ? Anh ta có chết đâu, cũng đâu có bị thương, thậm chí là không có một vết xước nữa. Những gì cậu vừa thấy chỉ là dạng hoán chuyển tập tin thôi - Các máy chủ chạy nơi này chỉ bị nghẽn tạm thời, và nó tạo ra như những gì như cậu thấy đấy. Đừng có lo lắng, anh ta ổn mà. Hệ thống chỉ bị trục trặc thôi, bất cứ hệ thống lớn nào cũng vậy hết."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nghi ngờ.
"Tôi nghĩ anh ta đang cố nói với tôi điều gì đó, một điều gì đó quan trọng."
"Vậy hả, thì sao," Người phụ nữ dài giọng. "Có điều gì bí mật mà chính hệ thống của nó sẽ giết cậu vì điều đó hả ?"
Cách cô ta nói làm tôi khó hiểu quá, tôi vẫn cố đốp chát lại.
"Anh ấy sẽ nói với tôi về hệ thống PrimArch."
Cô ta cười khúc khích
"Ôi, không phải nó là một mẩu rác hay sao ? Nó là một mảnh rác cũ xì, một thí nghiệm quân sự của quân đội Anh không bay được. Từ những gì mà tôi đã thấy, nó thậm chí còn không nhấc cái mông lên khỏi mặt đất được nữa là."
"Làm sao cô biết được ? Cô đã thấy gì ?"
Cô nhún vai, nhìn rất thật.
"Chị là hacker cưng àh, nghề của chị mà. Để chị bật mí là chị hack được Ngũ Giác Đài rồi. Tụi chị có một mối quan hệ yêu - ghét với nhau. Họ ghét chị. Còn chị thì yêu mấy tập tin của họ. Ể, mà họ thực sự chẳng mấy quan tâm đâu. Họ chỉ dời mấy tập tin đó tới chỗ an toàn hơn và chỉ cho mình lấy được những tập tin cũ rích và nhàm chán mà thôi. Ồh, mà cưng vừa mới nói chuyện với Woodruff hả, cái thằng cha khỉ già đó nghiêm túc một cách quá trớn, chị cá là hắn đã cố gắng kể cho cưng nghe về huyền thoại Level 8 hoang đường của hắn rồi chứ gì, trên thực tế, hệ thống PrimArch hoặc là cái gì đó, nó là một huyền thoại của hacker, từ khoá đó biến nó thành huyền thoại."
Tôi nhận ra rằng Web Mariana chỉ là huyền thoại mà thôi.
"Không lâu đâu, tục tưng !" Cô ấy kiểm tra cái đồng hồ ảo. Nhân vật ảo của cô ấy bị đứng hình trong vài giây, bởi vậy tôi đoán là cô ta đang xem đồng hồ thật của mình như thế nào.
"Chị phải dzọt đây, nhưng nếu cưng muốn trò chuyện vào lúc khác cứ việc tìm đến chị nhé.
Tên chị là Marie, chị lượn vòng vòng chỗ này hoài àh". Cô ta vẫy tay và biến mất.Sau đó tôi đi lang thang vòng quanh, tìm được một lùm cây, tôi ngồi xuống cạnh nó, hi vọng bóng mát ảo này sẽ làm tôi đỡ căng dây thần kinh hơn.Ngay bên cạnh tôi mặt đất bỗng chuyển động. Tôi bắt đầu nhìn và nhận ra một nhân vật ảo với màu da và quần áo y chang màu của mặt đất luôn. Anh ấy hay cô ấy ( tôi không biết dùng từ gì để nói nữa ) cười với tôi và bắt đầu nói.
"Nhóm Neurosis đã khám phá được gì ?
Nhóm PrimArch đã khám phá được gì ?
Rồi kẻ lạ mặt đó biến mất, cười toe toét, giống như con mèo Cheshire vậy, chả bỏ lại cái gì hết, thậm chí một nụ cười cũng không luôn.
Vì mấy lí do này mà tôi cảm thấy khó chịu cực kỳ, thế là tôi bấm nút escape để thoát ra ngoài. Chỉ có hành động này mới làm cho tâm trạng tôi tốt hơn thôi, nhưng cuối cùng tôi mở nó lại và tải lên Windows, và tôi đã viết bản ghi chép này đây. Nó mang cho tôi cảm giác thích thú khi đọc lại những dòng này trong một vài năm.
Ryan (BlueAdept) out.
Phần 8
Được dịch bởi Việt Hà (Trans - DWC team)
Mãi tới khi kết thúc bản ghi chép cuối cùng (#7 í) , tắt máy tính đi thì tôi chợt nghĩ tới một điều.
Toàn bộ cuộc hành trình này, những khám phá cuả tôi có cần thiết phải giữ bí mật?
Tôi có thể nói với ai được nhỉ?
Nhà chức trách sẽ không bao giờ tin tôi mà không yêu cầu bằng chứng liên quan, và tôi cũng không sẵn sàng để chuyển lại cho họ chương trình nghiên cứu này - thứ từng là tâm huyết cả đời cuả chú tôi. Nghĩ thử xem, tôi sẽ chẳng thể vui nổi khi nó bị đem ra mổ xẻ hay thậm chí là đánh cắp.
Vậy tôi còn nói được với ai nuã?
Bố mẹ tôi? Họ không hiểu gì về công nghệ cả. Sẽ mất ít nhất một tuần lễ để giải thích việc tôi đã làm thế nào để cài song song hệ điều hành linux và windows trên chiếc máy tính cuả mình, rồi sau đó kể cho họ nghe là tôi đã khám phá ra level 5 cuả deep web. Hình dung xem nào: "Ba, mẹ, con đã tìm ra sào huyệt cuả bọn hacker trên Internet. Tại đó, có những tên buôn bán ma tuý trái phép và còn những thứ kinh khủng hơn hai người có thể tưởng tượng nhiều, hiển nhiên là chúng tồn tại ngoài vòng pháp luật." Thực sự là họ không thể hiểu những gì tôi nói.
Tôi có thể nói với họ?
Buồn cười thật, giống như ba mẹ tôi, họ chẳng thể hiểu được gì về nó. Kể chuyện về những tên hacker nổi tiếng sẽ làm họ hào hứng trong chốc lát nhưng sau đó sẽ chẳng có gì đọng lại trong đầu họ.
Một ý nghĩ bật ra trong đầu tôi.
"Neurosis Team đã khám phá ra những gì.
Hệ thống Prim Arch đã khám phá ra những gì."
Như các bạn biết, hai dòng thơ trên là tôi nhận được từ email cuả EXcalibre. Bài thơ làm tôi nhớ tới cái thằng ở Mariana 's web. Điên đầu mất, tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó. Điều này giống như một trò chơi ghép hình. Có quá nhiều những chi tiết lẻ tẻ đủ loại, đủ hình thù, và tôi không biết bắt đầu với cái nào hay đặt cái nào vào đâu. Đây chỉ là một góc nhỏ hay là trung tâm cuả vấn đề?
Thật là ngớ ngẩn nhưng tôi chắc chắn, chỉ cần cố gắng suy nghĩ là tôi sẽ nhận ra cái gì đó.
Hắn ta là người duy nhất nói nó với tôi nhưng tôi không biết gì về hắn. Woodruff đã gặp sự cố khi thử nói về hệ thống Prim Arch. Marie nói đó là do trục trặc cuả hệ thống. Tôi thì không nghĩ thế. Còn người đàn ông nhắc đến nó trước khi rời Mariana 's web chắc chắn đang giỡn tôi. Tôi không biết ông ta và không nghĩ là ông ta biết tôi nhưng ông ta đủ biết để giải thích về hệ thống Prim Arch cho tôi. Thậm chí là EXcalibre - anh ấy là một hacker mũ đen, tôi cũng không biết điều gì ẩn sau vẻ ngoài tốt đẹp cuả anh ta. Tôi có thể tin tưởng anh ta không?
Marie, cô ấy đã nói với tôi thế nào? Thông tin về hệ thống Prim Arch đã được cất giữ rất an toàn, nhưng đó không thành vấn đề và cô ấy chẳng hứng thú gì với nó cả. Vậy là cô ấy đã từng thấy những tài liệu đó.
Tôi là ai mà dám đào bới vào những bí mật sâu thẳm nhất cuả Internet. Tôi chỉ là một tên nhóc 15 tuổi. Tôi không được phép ở đây. Tôi không biết đọc code hay sử dụng SQL. Ở đây không có chỗ cho tôi. Lí do duy nhất biện minh cho sự xuất hiện cuả tôi tại đây là vì một trong số những người bạn hacker cuả chú tôi hướng dẫn tôi vào. Tuy vậy, tôi đã đi được rất xa, quá xa để có thể lãng phí cơ hội này.
Hít thở nào, Ryan, hít thở, mày muốn khám phá những điều bí mật về Neurosis Team và hệ thống Prim Arch, một lần cho tất cả, đúng không? Tốt, bây giờ hoặc không bao giờ, hãy làm đi, tìm kiếm nó.
Tiếp tục, Ryan, động não đi, mày đã nghĩ ra một cách mới rồi đấy.
Bình minh đang lên. Tôi có cách để lấy về những files đó và tôi có thể thực hiện chỉ với một cú nhấp chuột.
Tôi đeo lên chiếc mặt nạ xanh và tiến bước vào Mariana 's web. Mất ít phút, rồi sau đó tôi đi tìm Marie. Cô ấy tưạ lưng vào một băng ghế trên thảm cỏ, avatar để đóng băng. Thấy tôi tiến lại, cô ấy đứng lên và nợ một nụ cười - tôi nhận ra ngay tức thì. Đó là một nụ cuời rất sống động, không thể tím thấy trong các game avatar (?)
- "Blue, anh đã quay lại! "
- "Đúng vậy, và tôi cần cô giúp."
Cô ấy quay trực diện và nhìn thẳng vào mắt tôi:
- "Tôi có thể giúp được gì?" - cô ấy hỏi lại, với tất cả sự thành thực trong giọng nói.
- "Cô là một hacker mũ đen?"
- "Đúng thế!"
- "Tốt lắm!" - tôi ngập ngừng: "Tôi cần những kĩ năng tuyệt vời cuả cô, cô giúp tôi chứ?"
- "Anh cần tôi giúp việc gì? Nói toẹt ra đi và đừng có vòng vo."
Tôi hít một hơi thật sâu,trấn tĩnh bản thân và gõ: TÔI CẦN BẠN TẤN CÔNG LẦU 5 GÓC (nguyên bản là The Pentagon)
Phần 9
Được dịch bởi Việt Hà (Trans - DWC team)
Marie và tôi biết nhau trên Mariana 's Web.
Mặt cô ấy đỏ ửng lên vì phấn khích. Tới giờ, tôi vẫn không giải thích được làm thế nào mà mọi người ở đây lại có những chi tiết trên khuôn mặt sống động và giống đời thực như vậy.
Cô ấy bật mở một khung chat (màu đen, có chỗ trống để gõ kí tự vào.
- Cô không sợ bị bắt à? - Tôi hỏi qua voice chat.
- Mariana 's Web tốt hơn một proxy, tốt hơn TOR - thậm chí nếu ai đó thử đánh dấu tôi, nó sẽ tạo ra một lá chắn phòng vệ hữu ích hơn cả darknet - Marie tự hào nói - Mariana 's Web là phát minh tuyệt vời nhất cuả thời đại.
- Nếu như nó thực sự ẩn danh theo lời cô, thì cô vào đây bằng cách nào?
Cô ấy nhíu mày: - Đó là việc cá nhân cuả tôi. Tất nhiên, từ những câu hỏi vớ vẩn vưà rồi, tôi biết, cậu chỉ là một đưá nhóc. Tôi không có ý kiến về việc cậu xoay xở thế nào để vào đây. Cậu biết chút ít về thế giới cuả hacker, nhưng chừng đó là chưa đủ để trở thànhmột.
Tôi giải thích:
- Chú tôi đã tạo ra nơi này, và ông để lại cho tôi cái file dẫn vào đây. Ông lưu nó trên laptop trước khi mất.
Cô ấy cười nhạt:
- Blue Adept à, chú cậu không tạo ra nơi này. Mariana 's Web được lập nên bởi nhà lập trình Tây Ban Nha, người đã giữ nó trong một sự bảo mật đáng kinh ngạc. Chỉ có ông ấy và nhóm nhỏ trong số những người bạn xứng đáng cuả ông có thể vào đây, bao gồm tôi. Chú cuả cậu, Deep Blue ấy, đơn thuần là cố gắng tấn công vào lỗ hổng các thuật toán và tạo một cách khả thi để xâm nhập vào.
Tôi có cảm giác là cô ấy nghĩ tôi không được phép ở đây.
Marie gõ vào một cặp câu lệnh.
- Cô đang truy cập vào trang web cuả Lầu Năm Góc à? - Tôi hỏi
- Cậu đuà à? Cậu nghĩ là họ lưu trữ những thứ nhạy cảm như vậy ở một nơi mà ai cũng có thể tấn công, thậm chí là hack nó? Không đâu, chúng được cất giữ ở một trong số những máy chủ cuả họ. Hi vọng là cái máy đó kết nối với Internet, nếu không thì sẽ chẳng có cách gì để truy cập vào mà không cần một sự kết nối vật lí trên các máy tính chưá dữ liệu.
Cuối cùng Marie cũng quay đi khỏi khung chat.
- Tôi đã thiết lập được kết nối, chúng ta sẽ tiến vào - Cô ấy lướt thoăn thoắt những ngón tay trên bàn phím ảo xuất hiện trên màn hình.
Cô ấy thử rất nhiều kĩ thuật khác nhau: SQL Injection, chiếm quyền quản trị, phishing... =.= và đều rành rọt tất cả, dường như chẳng có gì là khó khăn với cô.
- Khó nhai đấy! - Marie lầm bầm. Tôi nhận thấy một chút khó chịu trong giọng nói, dù cô ấy đã cố gắng che giấu.
- Sẽ không sao cả, tôi ghĩ vậy. Đúng, nó đã được bảo vệ tốt hơn hoặc là tôi đang gặp rắc rối lớn hoặc là chúng đang theo dấu tôi. - Cô ấy quay trở lại khung chat và gõ.
- Cô đang làm gì vậy? - Tôi hỏi, chẳng may vào điều thứ 2 thì sẽ nguy hiểm tới mức nào?
Marie không thèm nhìn lên, chau mày suy nghĩ:
- Suỵtttt...., cái tôi đang thực hiện vô cùng phức tạp, tôi phải làm bằng được nếu không chúng sẽ tìm ra tôi. - Cô ấy tức giận gõ sau vài phút tĩnh lặng.
Cuối cùng, cô ấy ra dấu và ngước nhìn lên, tôi lo lắng hỏi:
- Làm được chưa?
- Ồ, chưa! Hiện tại thì chưa. Tôi vưà mới nhập đoạn code vào hệ thống, nhận lấy một chương trình phù hợp rồi sau đó, tôi sẽ quay ra làm nốt phần việc.
Cô ấy ngồi xuống đất:
- Tôi nghĩ là nó rất hữu ích nếu như tôi giải thích điều gì sẽ xảy ra. Cái hệ thống mà ta đang cố gắng tấn công được bảo vệ cực kì tốt. Thực sự mà nói, tôi không hề ngạc nhiên nết đây là nơi mà rất nhiều phần mềm AV chuyên nghiệp đang tự mở lỗ hổng (?).
Giống như một số máy tính khác, chúng phải chạy những trình bắt buộc để giữ hệ thống hoạt động bình thường. Đó chính là điểm yếu duy nhất. Nếu có nhiều thời gian hơn thì tôi có thể tiến vào dễ dàng nhưng chắc là cậu không muốn đợi hàng tuần lễ đâu nhỉ? Vì thế, kế hoạch cuả tôi, tôi vưà viết một chương trình nho nhỏ để tìm ra một chương trình trong hệ thống cuả họ dễ bị tổn thương nhất và gắn vào đó. Chương trình sẽ cung cấp những dữ liệu quan trọng như là một phần trong hệ thống (từ đó cho tôi biết cái trình kia nằm ở đâu và lớn tới mức nào).
Một tiếng 'bíp' nhẹ, Marie cười:
- Tuyệt vời, tôi vưà phát hiện ra một trình như thế. Nào, phần này là một niềm vui nhỏ - Cô ấy cười lớn, nhe ra nguyên hai hàm răng.
Tôi hỏi:
- Cô định làm gì vậy?
- Tôi làm gì bây giờ ư? Tôi phá huỷ chúng!
Tôi có nghe đúng không? Chúng tôi tấn công vào hệ thống cuả trang thông tin bí mật được bảo mật hàng đầu Hoa Kì trong nỗ lực đánh cắp dữ liệu, chỉ để phá huỷ một trong số rất nhiều chương trình được chạy trong đó? - Tôi thực sự chả hiểu Marie nghĩ gì.
- Thư giãn và tự hào về bản thân đi.
Cô ấy mở một hình ảnh cuả chương trình chúng tôi vưà tấn công. Có một cái thanh đang chạy, hiển thị 2%.
Rất nhanh, nó chạm mốc 72% và bức hình lấp kín màn hình.
- Sẽ không lâu đâu! - Marie thì thầm đầy thích thú.
Bức hình nổ tan tành, cái thanh đã cán mốc 100%.
- Đợi chờ là hạnh phúc, công việc bây giờ mới thực sự bắt đầu. Cô ấy nhún vai:
- Khi một chương trình cốt lõi gặp sự cố, hệ thống sẽ tạo ra một ít dump, có nghiã là hệ thống đã tự dump một phần RAM cuả chính nó.
RAM nghiã là Random Access Memory (bộ nhớ truy cập ngẫu ngiên), là một trong những công cụ lưu trữ dữ liệu phổ biến cuả mọi máy tính cá nhân trên toàn cầu.
- Và nếu như hệ thống tự dump một phần bộ nhớ cuả... - Tôi đã hình dung ra...
- Chúng ta sẽ có cái file mà cậu cần. Đúng thế!
Màn hình bỗng 'bíp' một tiếng nưã. Một thông báo lỗi được hiển thị:
DRIVER_IRQL_NOT_LESS_OR_EQUAL RAM CORE DUMP IN PROGRESS
Danh sách các file hiện lên đầy màn hình.
Cố ấy ra dấu gọi tôi, toe toét:
- Làm xong rồi, những file cậu cằn đều ở đây, hãy cẩn thận với chúng.
Một cưả sổ download xuất hiện: All file downloaded.
Tôi cho tạm dừng và chọn lấy hai cái có vẻ quan trọng:
Primarch.txt
Neurosis.txt
Ryan (Blue Adept) out.
Phần 10
Được dịch bởi Pukent Phè Phỡn (Trans - DWC team)
Trong bài này , tôi sẽ đăng những tập tin tôi tìm dc . Nó khá ngu ngốc khi để những dữ liệu nhạy cảm này ở 1 máy tính có kết nối với Internet , bây giờ tôi đang nghĩ về nó , nhưng có lẽ họ tin rằng an ninh của họ đủ tốt để đề phòng mọi trường hợp như thế này . Họ hoàn toàn sai lầm .
Như vậy thì ... tập tin PrimArch
Nó là 1 tập tin văn bản ( text ) , và ncó vẻ những gì nó chứa là mã nhị phân . Nó từng là như thế , cho đến khi tôi biến đổi nó .
Tôi khá nghi ngờ , nên tôi không dùng những chương trình biến đổi mã nhị phân miễn phí ( free online converters) . Hóa ra , tôi khá may mắn . Tôi không muốn người khác nhúng tay vào việc này .
Một khi nó được biến đổi ( với sự giúp đỡ của Marie - Cô ấy khá hứng thú cũng như tôi cố gắng để khám phá có gì bên trong nó ) . Tôi tìm thấy 300 hình ảnh , tôi lưu lại và mở nó ra , và bạn biết gì tiếp theo không ?
Đó là 1 bản quét (scan)
Một người nào đó đã lấy 1 bản ghi chép nào đó và scan vào trong đấy . Họ có thể đã đốt bản ghi chép thật sự để tranh trường hợp nó rơi vào tay người khác .
Tấm ảnh đầu tiên trống rỗng trừ 1 dòng chữ :
" Những tài liệu của dự án PrimArch - cấp độ bảo mật : Cao "
Những âm mưu .
Cái thứ 2 đến thứ 5 chỉ chứa những trang giấy , cho những cơ quan . Mọi thứ được sắp xếp theo các chương . Có 59 chương. Nó khá nhiều đối với 1 thứ ngẫu nhiên . Thậm chí Dracula cũng chỉ có 27 chương và phiên bản tôi có chỉ có 250 trang ( với cỡ chữ nhỏ)
Trang đầu tiên tổng hợp toàn bộ dự án . Nó đại loại là như thế này
"Dự án PrimArch , được sinh ra bởi Dr.Mark Sandilands , đã được thực thi . Thông tin này không được phép công khai nếu không được ủy quyền . Mọi nghiên cứu đã được bao gồm trong tài liệu này - thứ phải được lưu trữ an toàn . PrimArch - Nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo Dự án bắt đầu vào ngày 5 tháng 4 năm 1997 , kết thúc vào ngày 18 tháng 7 năm 2003. Ngôn ngữ : Tiếng Anh Tài liệu này chứa những nghiên cứu và báo cáo của mọi nhà khoa học , kỹ thuật viên tham gia phát triển dự án PrimArch Kí tên : Mark Sandilands"
Ở phần đó cũng có khá nhiều chữ kí tôi không thể nhận ra . Tôi giả thuyết rằng đó là của những nhà khoa học , kỹ thuật viên tham gia vào dự án .
Đi thẳng vào vấn đề chính , những bit nắm giữ phần quan trọng đối với tôi - nó không quá khó đề tìm . Những bit đó đã nói lên được " Kết quả " và " Kiểm tra "
Tôi có nhìn 1 ít vào trong đấy và đột nhiên đắm chìm sâu vào trong nó .
Ghi chép dự án PrimArch - 2003 Ngày 5 : Chào mừng năm mới , và tôi tin rằng chúng tôi sẵn sàng để bắt đầu làm việc . Ngày 12: Các thuật toán được thiết kế sau 1 cuộc mít-ting với những bác sĩ phẫu thuật và nhà tâm lý học hàng đầu . Nó (dự án) được dự định sẽ làm việc như 1 bộ não con người thực sự, mặc dù nó có khả năng chứa những dữ liệu khổng lồ , hơn gấp nhiều lần bộ não con người . Khi những thuật toán này được hoàn thành , nó sẽ được chạy để kiểm tra trước khi đưa vào sử dụng cho dự án PrimArch Ngày 32: Thuật toán đã chuyển sang tín hiệu xanh - Dự án sẵn sàng khởi chạy Ngày 34 : Mọi thứ đã vào đúng vị trí . PrimArch sẽ sớm có khả năng tiến hành khởi động . Tôi hi vọng thần may mắn về phía chúng tôi Ngày 37 : Nó đã hoạt động !! Chúa ơi , PrimArch hoạt động rồi !!! Chúng tôi bật nút khởi động nó hôm nay !. Chúng tôi chờ đợi 1 cách lo lắng để chương trình chạy , và cuối cùng chúng tôi nhận được 1 giọng nói đến từ cái loa khổng lồ bên cạnh . Nó nói: "Tôi là thứ gì vậy?" Quá e sợ để nói , tôi lặng im đứng nhìn . Sẽ như thế nào nếu 1 trong chúng tôi phạm sai lầm ngay bây giờ ? Những giờ làm việc của chúng tôi sẽ trở thành hư vô . Táo bạo hơn số còn lại , 1 tay kỹ thuật viên trẻ tên Smith đứng dậy và nói "PrimArch." Anh ấy nói : " Tên của ngươi là PrimArch " Ngày 39: PrimArach thích ứng với những điều kiện trong này . Nó làm việc khá hiệu quả . Về bản chất , nó không sống . Nó không biết gì về sự phàn nàn hay sự bận bịu với công việc . Đối với chúng tôi , đây là 1 bước tiến xa trong công nghệ máy tính . Thậm chí nó vượt qua cả siêu máy tính Ngày 40: Khám phá này của chúng tôi sẽ sớm được công khai với thế giới . Chúng tôi không thế chứa nó lâu hơn , sự thật dường như luôn luôn bị rò rì ra ngoài . Chúng tôi chỉ cần làm thêm vài bài kiểm tra và xác định giới hạn của thế hệ AI(a-i) chúng ta (?) Chúng tôi sẽ đi vào sử sách Ngày 93 : Nó tốn nhiều thời gian để kiểm tra hơn so với dự kiến ban đầu , nhưng cuối cùng cũng kết thúc . Chúng tôi đang gọi vài tay phóng viên nhà báo người sẽ đưa chúng tôi vào lịch sử . Anh ta có thể thông báo nó với thế giới! Sony , Microsoft , Apple - Họ sẽ nài nỉ chúng tôi những thuật toán , nhưng chúng tôi sẽ ko cho phép , chỉ là chưa đến lúc . Ngày 95 : Tên nhà báo vẫn chưa tới . Thoạt đầu chúng tôi không lo lắng gì cả , có thể hắn đã tìm dc thứ gì đó lớn hơn ở 1 nơi nào đó . Cá nhân mà nói , tôi không nghĩ có gì to lớn hơn việc này , thứ trí tuệ nhân tạo hoạt động 1 cách hoàn chỉnh này . Ngày 100: Tôi biết tại sao tên phóng viên không tới đây. Sáng nay , 1 nhóm người diện đồ công sở đến cơ sở chúng tôi . Họ xác định mình là biên tập viên và đến tắt máy của chúng tôi . Họ có quyền làm thế ? Họ nói họ có thẩm quyền làm điều đó , nhưng có thứ gì đó .. bị tắt đi . Đây không phải là điều dự án dựa trên , và bây giờ nó đã kết thúc , nhưng ở họ có gì đó tôi không thích. Dự án đã được ghi lại .Ghi chép của tôi , thứ mà tôi đã ghi từ ngày bắt đầu dự án năm 1997 đến bây giờ , đã được biên soạn thành 1 cái thư mục . Cơ sở bị đóng cửa , bộ máy bị tháo dỡ . Nghiên cứu đã bị lấy bởi 1 nhóm nào đấy , họ hứa họ sẽ kết thúc nó càng sớm càng tốt . Nó sẽ tốt hơn nếu nó được công bố với thế giới , với sự tín dụng của chúng tôi. Tôi hi vọng ngày đó sẽ không xa .
Trong ghi chú , phần mà nhóm bí ẩn kia tự nhận họ , nhìn có vẻ như đã có người 1 cây bút lông và bôi lên vài từ . Khi máy quét , dĩ nhiên , nó sẽ đề phòng mọi người đối với việc đọc nó - thậm chí đối với người có quyền truy cập vào các tài liệu này .
Chỉ có nhóm bí ẩn đó có khả năng , cũng như việc họ đang nắm giữ bản ghi chép tay .
Có mùi âm mưu ở đây . Tôi không thích nó .
Phần 11
Được dịch bởi Giadinh Molit (Trans - DWC team)
Hồ sơ của nhóm PrimArch thật là thú vị. Nó gợi lên khá nhiều thắc mắc. Và Neurosis.txt còn hơn thế.
Hồ sơ PrimArch được viết ở hệ nhị phân, vậy là tôi phải giải mã chúng để có được những hình ảnh, những bản viết tay cần thiết.
Nếu đem so với cách viết gọn gàng mang tính cá nhân của hồ sơ trước đó, thì tôi cảm thấy rợn người với sự tương phản trong cái cách viết lạnh lùng mang nặng tính lý thuyết lần này.
Trong khi tài liệu trước đây dường như được viết bởi một nhóm độc lập thì lần này chúng có được cả sự tài trợ của chính phủ. Bởi vậy mà ở cuối mỗi trang đều có ghi ‘Được tài trợ và điều hành bởi Chính phủ Liên hiệp Anh’.
Những câu chữ trong ‘Dự án Neurosis’ đều được in đậm qua mỗi trang, cũng như được đóng dấu một cách hoàn chỉnh.
Tham khảo: Neurosis(Loạn thần kinh) là một loại rối loạn tâm thần mà hành vi biểu hiện ra cũng không đến mức xấu xa lắm, nhưng cũng không phải là những thứ xã hội có thể chấp nhận, người bệnh thường gặp các vấn đề như đau khổ và đôi khi bị trầm cảm. Những người bị chứng này được gọi là loạn thần kinh.
Phải chăng Chính phủ đã phá hoại não bộ của kẻ thù bằng một loại súng laser khổng lồ nào đó? Tôi có thể tưởng tượng ra… “Release the space cannon of psychoneurosis!”
Ở mức độ nghiêm trọng – không, tôi không thể biết họ đã từng làm gì. Nếu như họ đang cố gắng giúp một ai đó, thì có lẽ chúng đã được công khai cũng như họ đã phải làm việc này với quy mô lớn cùng những trung tâm tài trợ và trợ giúp ở khắp mọi nơi.
Liệu mình có thể lấy được những tài liệu tối mật đến mức nào từ Lầu Năm góc ??
Tôi chắc chắn sẽ tìm ra.
Dường như nó chỉ là bản báo cáo cho một thí nghiệm mà các nhà khoa học của Chính phủ đang thực hiện. Tôi sẽ không thể biết nếu như tôi không tìm thấy những thông tin đáng quan tâm.
Bản Báo cáo được viết thế này:
Nguyên mẫu của VBS(Hệ thống Não ảo) đã được lập nên. Công tác mã hóa vẫn đang được tiếp tục tiến hành, và chúng ta có vẻ như cần phải cập nhật thường xuyên thông tin về những bộ não mới. Nhưng vào lúc này, chúng(VBS) cũng đã sẵn sàng cho một cuộc trình diễn sẽ sớm được diễn ra. Đi vào chi tiết hơn: VBS (Hệ thống Não ảo) thực tế là một chuỗi các nút đã được định vị theo định dạng của não người, nó được tái hiện một cách giống nhất có thể, các tế bào, các dây thần kinh và tất cả những thứ khác. Bộ mã đặc biệt được viết bởi một nhóm lập trình, liên kết với những nhà nghiên cứu và chuyên gia phân tích thông tin. VBS hiện tại đang ở phiên bản 1.2.1, bao gồm cả các bản cập nhật. Chứng năng của VBS bao gồm: Bản đồ hóa bộ não con người, đặc biệt là với những những người bị rối loạn thần kinh - từ đó chúng ta có thể tìm ra những thứ bất thường và có thể tìm ra cách để chống lại chúng. Các vấn đề thực tại sẽ rõ ràng hơn, mà không cần tới sự trợ giúp của các thiết bị cồng kềnh hiện nay. Điều kích thich trí tò mò nhất trong phát minh này là sự bản đồ hóa ý thức với sự kiểm soát các dây thần kinh, người điều khiển có thể tương tác trực tiếp với các tế bào trong não, kiểm soát những gì não người nhìn thấy, cảm thấy, hay bất kỳ giác quan nào khác. Thậm chị họ có thể điều khiển chúng theo đúng nghĩa đen, khiến chúng phải thực hiện những gì họ muốn. Tất nhiên mọi thứ chỉ là lý thuyết, nhưng chúng rất có tiềm năng và được ứng dụng rất rõ ràng. Liên quan đến những ảnh hưởng bên ngoài. Thật mừng được thông báo với các bạn là những ảnh hưởng này không hề tồn tại. Chúng tôi đã thực hiện 6 nguyên bản VBS trong các cơ sở trên khắp đất nước tuân theo Protocol October (Nghi thức tháng Mười), và những cơ sở này được bảo vệ một cách nghiêm ngặt. Tôi đề cập đến chúng trong Báo cáo này để tiện theo dõi. 1. N: xx E: xx 2. N: xx E: xx 3. N: xx E: xx 4. N: xx E: xx 5. N: xx E: xx 6. N: xx E: xx (Tôi không đề cập đến chúng trong bản ghi nhớ này của tôi. Tôi không không muốn mọi người tìm thấy những thứ này - mặc dù dường như những thí nghiệm đã bị đóng cửa cùng thời điểm với PrimArch, những kẻ truy tìm kho báu hay những hacker sẽ là những người đầu tiên tìm chúng, và chúng không phải dành cho những mục đích lương thiện. Tiếp tục với bản Báo cáo: ) Chúng tôi rất mừng thông cáo rằng chúng tôi đã thành công, và sẽ tiếp tục nghiên cứu để cho ra ONION như yêu cầu của mọi người. Xin cám ơn đã cùng chúng tôi thực hiện dự án này; Bạn sẽ không phải thất vọng, chúng ta sẽ không thất bại. Báo cáo này cần được giữ một cách an toàn, chúng tôi mong rằng (và chúng tôi chắc rằng bạn cũng sẽ làm vậy) phát minh cách mạng này sẽ không rơi vào tay các đối thủ cạnh tranh cũng như giữ cho chúng bên ngoài khỏi thị trường. Bản Báo cáo kết thúc ở đó, với một danh sách dài các tên, các nhà khoa học, kỹ thuật liên quan đến dự án có tên mã Neurosis.
Bản ghi nhớ của tôi cũng dừng ở đây. Tôi vừa truy cập Mariana’s Web, tôi vừa hack vào Lầu Năm góc (phải thừa nhận là có sự giúp đỡ), và cái gì tuyệt nhất ở đây nhỉ – Tôi đã làm đúng như những gì chú tôi muốn. Tôi nghĩ vậy, nếu ông còn sống, hẳn ông sẽ tự hào về tôi. Có thể tôi không tìm ra nguyên nhân cái chết của ông, nhưng ai có thể biết hết mọi thứ chứ? Cũng như ai có thể biết được liệu có thể nó chỉ là một tai nạn, chết khi đang làm việc tại Microsoft, vướng phải dây hay bị điện giật.
Oh – Tôi đã bắt đầu gọi nó là Microsoft.
Từ giờ tôi đã là một người khác, khác ngay khi tôi bắt đầu. Không còn Windows gì nữa, bây giờ tôi xài thuật ngữ Microsoft. Microsoft.
Tôi đã lưu chúng vào máy tính, sẵn sàng để đóng lại bản ghi nhớ này cho hàng thế kỷ hay hơn thế nữa, ý nghĩ đó xâm chiếm tôi.
Chỉ một điều cuối cùng tôi có thể làm.
Tôi có trong tay danh sách vị trí các nguyên mẫu VBS. Dự án coi như đã qua - cái gì sẽ ngăn cản tôi tiếp tục tìm kiếm?
Chúng được cho là được bảo vệ rất cẩn mật - nhưng tôi không nghĩ thế. Có thể tôi chưa tìm ra thứ gì ngoài những tàn tích cũ hay những bánh răng hoen gỉ, nhưng chúng sẽ không thể ngăn tôi tiếp tục.
Lại phạm vào giới hạn một lần nữa.
Phần 12
Được dịch bởi Giadinh Molit (Trans - DWC team)
Đã có một lần, tôi thành công. Không hề có lỗ hồng nào trong kế hoạch này. Cái địa điểm gần nhất chỉ cách nơi tôi sống không xa, và không khó để thuyết phục cha mẹ cho một chuyến dã ngoại đến đó. Chắc rằng họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi biết tôi muốn đi ra ngoài đó thay vì tự nhốt bản thân mình sau cánh cửa phòng. Cuối tuần nào cũng vậy, tôi cứ dán mắt vào cái màn hình máy tính, chắc hẳn là họ cũng đã lo lắng lắm đây.
Oh, tôi chưa đề cập đến nó sao? Các tọa độ này dẫn đến một địa điểm nằm trong một khu rừng. tôi nghĩ là nó đã được trồng xung quanh một khoảnh đất kín xây lên trong suốt quá trình ‘Protocol October (Nghi thức tháng Mười)’ như đã nêu trong hồ sơ của Neurosis. Nó có thể đã biến mất không một chút nghi ngờ, nhưng tôi không cho phép điều đó làm mình nản lòng. Tôi chắc rằng mình có thể tìm ra nó, chỉ là chịu khó tìm kiếm 1 chút thôi. Rút ra chiếc máy GPS mà người chú quá cố vẫn thường sử dụng trong các chuyến đi dài, như là một thói quen. Một thứ nữa mà tôi cần phải cảm ơn ông. Với tọa độ cần thiết đã lưu (được viết ra, gói lại và giấu kín trong túi), tôi chắc rằng có thể tìm ra được cơ sở nguyên mẫu về VBS (Virtual Brain System - Hệ thống não ảo), cho dù nó đã có thể bị giấu đi hay là được ngụy trang đâu đó.
Cha mẹ tôi đã không quá bất ngờ trước sự thúc giục đột ngột của tôi để tới đó; hoặc ít nhất là họ đã không thể hiện ra ngoài. Hẳn là họ cũng đã sẵn sàng để đồng ý, nếu như cái việc này lôi được tôi ra khỏi nhà và vận động dù là một lần.
Liệu có an toàn nếu tôi nêu tên của khu rừng ra đây không? tôi nghĩ là không sao, bởi có lẽ chẳng ai dù đã đọc những bản ghi nhớ này có thể tin bất cứ một chút nào về nó, sự cô độc càng thêm lôi cuốn trên con đường tìm kiếm Hệ thống não ảo - và thậm chí họ có tin đi chăng nữa, với những gì tôi tiết lộ, việc họ có thể tìm ra được điều gì đó cũng khiến tôi nghi ngờ.
Và vậy là: chúng tôi đã hướng tới Dawnflower Woods (Khu rừng hoa rạng đông). tôi không biết vì sao họ lại gọi nó như vậy; có thể có gì đó hay ho để làm liên quan đến bình minh trên những ngọn cây nếu như bạn có mặt ở đó. Hẳn là một khung cảnh đẹp và trong lành lắm đây.
Chúng tôi bước chân đi trên một con đường chưa ai đi nhiều năm qua. Lá rơi, tạo thành một thảm nâu vàng trên nền rừng. Tiếng kêu lạo xạo dưới chân như thể chúng tôi giẵm thụt xuống vậy.
Để chúng tôi tiến gần hơn đến đó, tôi đã thậm thụt kiểm tra GPS mọi lúc. Một khi tôi tìm ra một hướng đi mà tôi nghĩ là đúng, tôi không muốn bị lạc quá xa so với hướng đi đó.
Tôi đã tiến rất gần rồi, và tôi nghĩ tôi đã tìm ra nó. Nó có thể ở đâu đây trong một tòa nhà phía trước. Quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra rằng nó bị chắn bởi khu nhà vệ sinh.
Tôi đã tự cho mình một lý do và tiến vào. Khá chật chội, nhưng tôi đã đến đúng chỗ - Máy GPS cũng đã chỉ chính xác nơi này. Chỉ có một vấn đề:
Địa điểm cần tìm nằm ở dưới đất.
Lục lọi khá nhiều đến hàng giờ (có thể thế là nhiều phút thôi bởi chưa thấy cha mẹ tôi vặn hỏi về cái gì đang diễn ra) Tôi chủ định trong việc tìm một cái nắp hố ga, một điểm vào hệ thống nước thải mà cái nhà vệ sinh này được thông tới đó. Nó là lối xuống dùng cho việc sửa chữa nhưng tôi có thể sử dụng nó.
Có một cái thang dẫn xuống dưới.
Tôi gọi cha mẹ, nói với họ rằng có thể tôi sẽ loanh quanh một lúc và tôi sẽ bắt kịp, họ không cần phải lo.
Tôi có thể ngửi thấy mùi nước thải trên người. Có thể nói là nó cáu bẩn, kinh tởm và bốc mùi khủng khiếp. Tôi đã phát ói trong những phút đầu trèo xuống.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả. Tôi bước đến một cánh cửa có ghi ‘Khu bảo trì – Không nhiệm vụ miễn vào’. Cửa không khóa, nhưng đã gỉ sét. Chắc là đã nhiều năm không sử dụng rồi.
Cánh cửa kèn kẹt mở một cách chậm chạp. Cuối cùng tôi đã vào được bên trong.
Căn phòng được lát gỗ, ở giữa phòng là một chiếc ghế với bộ máy phức tạp trên lưng.
Một ống dẫn nối dài từ trần nhà và dẫn đến lưng ghế vào một hộp kim loại. Trên hộp có ánh đèn nhấp nháy bật và tắt.
Tôi có đem theo USB trong túi, tôi đem nó theo mọi nơi, bởi sẽ thật nhiều nguy cơ nếu vứt nó đó với những thông tin bên trong. Có cái gì đó giống như cái cổng USB ở cạnh bên của hộp, và tôi liền gắn vào. Chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi cứ để đó đã.
Tôi ngồi ghế, nhìn quanh chiếc hộp, băn khoăn xem có thứ gì. Nó nhìn giống như cái bộ nghe nhìn đeo trên trên đầu được phát triển gần đây, hãng Oculus Rift. Liền có một ý tưởng, tôi thận trọng thử xem liệu nó có vừa với đầu mình không.
Nó vừa.
Có cái gì đó, và ánh sáng lóe lên trên màn hình.
Chỉ là một màu trắng - giống như cái màn hình loading trên video game. Và sau đó những dòng chữ cuộn ngang qua màn hình.
Virtual Brain System Online - Hệ thống não ảo trực tuyến Nhận USB Truy quét dữ liệu Dữ liệu tìm thấy Nhập dữ liệu
Đột nhiên một màn hình quen thuộc hiện ra. Mariana’s Web – the huge garden-like environment I’d grown to like so well (câu này phân vân lắm, chưa biết dịch ra sao).
Mọi thứ đã rõ ràng hơn - và như chính tôi đang di chuyển vậy, nó sinh động hơn, thật hơn.
Cái này, làm thế nào mọi người có thể làm điều đó?
Nhưng chỉ có duy nhất 6 cái. Tôi có một ở đây, vậy là còn 5 cái khác nữa.
Có thể họ đã sử dụng bộ đeo đầu VR, cũng giống như của hãng Oculus Rift. Ai biết được đấy? Chỉ là thêm một điều huyền bí trong đại dương huyền bí thôi.
Thế giới đã đổi khác, không có cái 'avata select' ngu ngốc, chỉ toàn ký hiệu, những dòng điều khiển và câu lệnh.
Tôi bỏ đó và lấy lại USB. Không gây thêm rắc rối ở đây. Bên cạnh đó, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ sốt ruột nếu tôi còn ở lại đây lâu thêm nữa.
Đã được một thời gian ngắn kể từ lần cuối truy cập Mariana’s Web.
Tôi nghĩ mình sẽ mò lại vào đó một lần nữa.
Một lần cuối cùng.
-Ryan (BlueAdept).
Phần 13 - Hết
Được dịch bởi Giadinh Molit (Trans - DWC team)
Bầu trời tối đen.
Mình đang ở đâu đây? Đây là đâu? Cái gì đã xảy ra vậy?
Bình tĩnh nào. Hít một hơi thật sâu, Ryan. Bình tĩnh.
Mày là Ryan, mày là BlueAdept! Lấy lại can đảm và suy nghĩ xem.
Điều cuối cùng mà mình nhớ là gì? Trong nhà, căn phòng của mình, với cái laptop, một lần nữa truy cập vào Mariana’s Web.
Ah, có vậy chứ – Mình nhớ rồi – khá kỳ quặc, cái màn hình ‘avatar selection (lựa chọn hình đại diện)’ không chịu hiện lên. Thay vào đó, hình ảnh một khu vườn xanh tốt hiện lên ngay sau khi mình nhập username và password.
Trước mắt mình là một người đàn ông mà mình đã nhìn thấy trước đây, người đàn ông với nụ cười giống con mèo Cheshire và khuôn mặt đã được hóa trang. Khuôn mặt của hắn gần như được chia làm hai bởi nụ cười làm lộ cả hàm răng.
“Nhóm Neurosis (Loạn thần kinh) đã lật mở được điều gì?
Nhóm PrimArch đã khám phá ra những gì?”
Người đàn ông nói trên kênh chat, giọng hắn móp méo và biến dạng. Mình có thể nghe được tiếng răng rắc trong giọng của hắn.
Mình rời mắt khỏi hắn và nhìn xung quanh. Thật là một ngày bận rộn, xem ra thường thì chỉ có khoảng 10 người online cùng một lúc nhưng hôm nay ít nhất phải là 20.
“Nhóm Neurosis (Loạn thần kinh) đã lật mở được điều gì?
Nhóm PrimArch đã khám phá ra những gì?”
Giọng hắn thay đổi. Trở nên khô ráp và kèn kẹt, một chút nào đó giống như một người hút thuốc lâu ngày vậy, nhưng tởm hơn, rất rất nhiều. Có cái gì đó về hắn làm mình lo lắng, thậm chí ghê sợ.
Mình đảo mắt nhìn hắn, đối mặt với hắn, nhưng hắn đã biến mất từ lúc nào. Loay hoay đưa mắt về vị trí trước, và hắn đã đứng đó, ngay trước mặt mình.
“Có sự trục trặc trong hệ thống…” Hắn thì thầm. Và giờ thì giọng hắn nghe nham hiểm nhưng đầy sức mạnh, có cả âm thanh của tan vỡ, của hỗn mang và cả tĩnh lặng.
“Một sai lầm được hiện hình, nhưng không ai có thể ngăn cản Cô ta. Ngay cả ta, cả sự trục trặc, cả sai sót, hồn ma trong hệ thống, uốn cong lưng về phía Cô ta sẽ làm được (câu này hơi khoai)”
Mình thường không chơi game nhập vai, cũng như đọc truyện kinh dị, thế nhưng nghe hắn nói làm mình cảm thấy rùng mình kinh hãi nơi cột sống.
Mình liền tránh xa hắn bằng cách tắt tiếng chat. Mình đã hít một hơi thật sâu, thật dài.
“Và chính ngươi cũng sẽ như vậy.”
Mình nhớ rằng đã nhìn chằm chằm vào màn hình, mình đã tắt tiếng trong kênh chat, nhưng bằng cách nào đó người đàn ông đó, hoặc là một thứ gì đó đã vượt qua được rào cản này.
Điệu cười ấy, điệu cười nhếch mép đểu cáng đáng sợ nhằm vào mình, vẫn không hề thay đổi.
“Nhóm Neurosis(Loạn thần kinh) đã lật mở được điều gì?
Nhóm PrimArch đã khám phá ra những gì?”
Hắn nhắc lại.
Họ đã lật mở điều gì? Một hệ thống mang tính cách mạng về bộ não ảo nhằm lập nên bản đồ não người.
Họ đã khám phá ra điều gì? Một chức năng đầy đủ trước tiên của Trí tuệ nhân tạo.
Có những thứ mà mình đã nghe trước đây đang quay trở lại.
“Nó giống như một củ hành, có rất nhiều lớp vỏ. Ngươi có thể bóc hết các lớp vỏ đó để đi đến tận cùng không? Nếu như người có một công cụ?.”
Có phải là nó không vậy? Sự liên kết giữa 2 nhóm này là cái gì?
Bản ghi nhớ Dự án của nhóm PrimArch đã nhắc đến 1 nhóm như sau:
“Vào buổi sáng nay, một nhóm người gồm cả nam và nữ trong bộ trang phục nhìn khá thông minh đã tiếp cận cơ sở vật chất của chúng tôi. Họ tự xác định bản thân như là [đã biên soạn] và đóng cửa dự án.”
Bản ghi nhớ của nhóm Neurosis cũng có nhắc đến 1 nhóm.
“Chúng tôi rất vui mừng thông cáo về sự thành công của chúng tôi, và sẽ tiếp tục nghiên cứu làm việc để cho ra ONION như yêu cầu của mọi người.”
Có thể ONION chính là sợi dây liên kết. Đó là dự đoán của mình. Thế nhưng ONION là ai và là cái gì?
Mariana’s Web dường như tối hơn, theo đúng nghĩa đen. Bầu trời không còn trong xanh như mọi khi, mà thực tế nó đã có những gợn bóng tối.
Và sau đó, bầu trời bị chia cắt.
Một đường tối mỏng chạy xuyên qua, lan rộng giống như những vết nứt, phát triển cho đến khi toàn bộ bầu trời đã bị vết nứt đó chia cắt.
Bầu trời chuyển sang tối đen.
Mình vẫn nghe thấy giọng cười của người đàn ông như chú mèo Cheshire, giọng cười của hắn thay liên tục như chính hắn vậy. Tự tĩnh lặng đến thâm sâu như những gì mọi người chưa từng nghe ngoài cuốn sách của Lovecraft rồi quay trở lại.
Có cái gì đó vụt qua. Mình có thể nghe thấy nó, và bắt được bóng dáng của nó, thế nhưng cái màn hình mình không đủ nhạy để nhìn thấy nó.
Thế giới trở nên tối tăm xung quanh mình. Mình đã không còn nhìn thấy cái màn hình máy tính nữa, và bất cứ thứ gì.
Tất cả những gì mình có thể nghe là cái bóng vụt qua, và sự ghê tởm từ người đàn ông với những tiếng cười bất tận.
Và mình đang ở đây, trong bóng tối. Mình tìm thấy một chiếc laptop. Nó rất giống với cái laptop của mình, màu xanh sáng, chỉ cái ánh màu thôi.
Đây là bản ghi nhớ thứ mười ba của cuộc thám hiểm tìm hiểu những tin đồn về Mariana’s Web. Có thể mình đã có những thứ mà không một ai có.
Thế như nếu đây là một khám phá thú vị như vậy thì tại sao mình lại sợ đến thế?
Ryan. Hãy ngồi đây trong bóng đêm, bóng tối, và hãy chờ đợi.
Có thể mày chỉ đang ngủ thôi. Và đây là một cơn ác mộng. Mày sẽ sớm tỉnh dậy thôi.
Nguồn: chapcathegioi.com