Vụ thảm sát kéo dài nhiều năm liền cướp đi sinh mạng của hàng chục phụ nữ, phần lớn là gái bán dâm đã trở thành cơn ác mộng của người dân quận King, bang Washington (Mỹ). Mất rất nhiều năm điều tra và tiêu tốn hàng triệu đôla, mãi đến năm 2001, thủ phạm được mệnh danh "Kẻ giết người sông Green" mới bị bắt giữ.
Đầu những năm 1980, xa lộ 99 (Pacific Highway) trở nên nhộn nhịp hơn. Một khu phố nằm dọc xa lộ kéo dài đến tận sân bay quốc tế, có biệt danh "Strip" là nơi diễn ra các hoạt động buôn bán sầm uất, các cửa hàng fastfood, khách sạn, nhà hàng, siêu thị và cả những nhà thờ nhỏ mọc lên như nấm. Khi những gái bán dâm và những tên ma cô có mặt tại "Strip" trong những năm 1970, ma túy cũng theo đến nơi này. Một nhà hàng Trung Quốc bị tấn công và thỉnh thoảng xảy ra một vài vụ giết người trên dọc xa lộ Pacific Highway, nhưng các gia đình vẫn tiếp tục đi pic-nic và đi bơi ở công viên Angle Lake.
Tháng 7/1982 là thời điểm bắt đầu cho một cơn ác mộng kéo dài trong nhiều năm sau đó.Ngày 15/7/1982, 2 cậu bé đi chơi bằng xe đạp đã phát hiện thi thể của Wendy Lee Coffield, một gái mại dâm mới 16 tuổi, nổi lềnh bềnh trên sông Green, gần quận Kent.Wendy đã bị hãm hiếp và thắt cổ bằng chính chiếc quần của cô. Người ta xác định được danh tính nạn nhân nhờ vào một hình xăm trên người. Trước khi bị giết, Wendy sống cùng mẹ trong một căn hộ nhỏ ở Pullayup, ngoại ô thành phố Seattle. Mẹ của Wendy cho biết con gái bà đã từng bị một người đàn ông hãm hiếp khi mới 14 tuổi. Từ đó, cô bé sống buông thả cho đến khi bị sát hại...
Ngày 12/8/1982, một người đàn ông trong khi đi đổ xăng xe phát hiện thi thể trần truồng của một phụ nữ nổi trên sông Green, cách nơi phát hiện thi thể Wendy 300m về phía nam. Một cuộc điều tra được tiến hành với sự tham gia của cảnh sát điều tra Dave Reichert. Danh tính nạn nhân được xác định nhờ kết quả giám định dấu vân tay. Đó là Deborah Bonner, 22 tuổi, đã từng bị bắt giữ vì tội bán dâm.
Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Deborah là ngày 25/7 trên đoạn đường Pacific Highway. Debra là một phụ nữ trẻ, nhỏ nhắn, lớn lên tại thành phố Tacoma, bỏ học sớm và từng yêu người đàn ông đã dẫn cô đến với mại dâm và ma túy. Các nhà điều tra triệu tập 200 người trong đó đa số là gái mại dâm và một số chủ khách sạn, quán bar, lái xe taxi và cả những người phục vụ để lấy lời khai. Nhưng họ cũng không thu được kết quả nào.
Ngày 15/8/1982, một người đàn ông đi câu ở phía nam sông Green, vẫn thuộc địa phận thành phố Seattle, phát hiện khuôn mặt của phụ nữ trẻ tuổi, da đen, đôi mắt mở to nổi trên mặt sông. Nghĩ rằng đó chỉ là một mannequin, ông ta tiến lại gần và choáng váng khi phát hiện ra rằng đó là một xác chết. Thi thể nạn nhân bị kẹt trên một mỏm đá. Sau khi định thần, ông quay thuyền trở lại thì tiếp tục phát hiện một thi thể khác, một phụ nữ da đen với nửa người không mặc gì.
Ông bơi thuyền thật nhanh vào bờ, ngồi lại đó một lúc vì thực sự bị sốc. Nửa giờ sau, nhận thấy một người đàn ông cùng hai đứa trẻ đi xe đạp tiến về phía mình, ông chặn họ lại và nhờ họ báo cảnh sát. Cảnh sát ngay lập tức có mặt tại hiện trường và không thể tin được câu chuyện của người câu cá... cho đến khi họ được tận mắt chứng kiến thi thể của hai phụ nữ nổi trên mặt sông.
Dave Reichert và một nhân viên cảnh sát khác cũng có mặt tại hiện trường, cùng với Dick Kraske, phụ trách đơn vị chuyên điều tra các vụ trọng án giết người. Các nhà điều tra đã cho phong tỏa hiện trường và bắt đầu tìm kiếm khu vực xung quanh bờ sông. Cỏ ở hai bên bờ sông mọc khá cao tạo thành một tấm màn thực sự. Dave Reichert xem xét kỹ từng chút một trên đoạn bờ sông ẩm ướt và bất ngờ chạm chân phải thi thể phụ nữ thứ ba với một nửa người trần truồng.
Các nhà điều tra phỏng đoán rằng sở dĩ kẻ giết người đã bỏ lại nạn nhân này trên bờ chứ không vứt xuống nước là vì hắn thấy ai đó đang đi đến gần. Người phụ nữ còn khá trẻ và bị thắt cổ bằng một chiếc quần màu xanh (khi được phát hiện, chiếc quần vẫn còn quấn quanh cổ nạn nhân). Với các vết máu tụ và vết xước trên cánh tay và chân nạn nhân, các nhà điều tra chắc chắn rằng nạn nhân đã chống trả quyết liệt nhưng không thoát khỏi bàn tay độc ác của kẻ sát nhân. Bác sĩ pháp y khẳng định cả ba nạn nhân đều bị siết cổ đến chết.
Người ta còn phát hiện những viên đá giăm sắc nhọn trong âm đạo của hai nạn nhân ở dưới sông. Những viên đá lớn được hung thủ quấn vào người hai nạn nhân để kéo cái xác chìm xuống đáy sông. Sự phân hủy của những thi thể đã khiến các bác sĩ pháp y rất khó khăn trong việc lấy dấu vân tay. Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng xác định được danh tính các nạn nhân.
Nạn nhân đầu tiên là Marcia Fay Chapman, 31 tuổi, có 3 con nhỏ và là gái mại dâm ở "Strip". Marica rời nhà vào ngày 1/8 và không trở về nữa.Nạn nhân thứ hai là Cynthia Hinds, 17 tuổi, một cô gái da đen trẻ tuổi có biệt danh "Cookie". Cô này là gái mại dâm và tay bảo kê nhìn thấy Cynthia lần cuối vào ngày 11/8 ở Strip khi cô trèo lên một chiếc xe Jeep màu đen.Nạn nhân thứ ba được phát hiện trên bờ sông là Opal Mills. Cô gái này mới 16 tuổi, là một thiếu nữ mơ mộng và yếu đuối. Cha mẹ và anh trai Opal rất lo lắng vì sự mất tích của con gái từ ngày 12/8. Điều đáng nói là Opal Mills chính là bạn của Cynthia Hinds nhưng cô không làm công việc bán dâm như bạn mình.
Vài tuần sau, thêm 5 thi thể phụ nữ khác được phát hiện ở trên sông Green River hoặc những địa điểm gần sông. Tư lệnh Dick Kraske cho thành lập một lực lượng đặt biệt có tên "Task Force" ngay trong ngày 16/8 với 25 điều tra viên của quận King và các đơn vị cảnh sát ở thành phố Seattle, Tacoma và quận Kent.
Nhóm điều tra này cố gắng tìm hiểu xem kẻ sát nhân thuộc loại người như thế nào. Vào thời gian này, người ta chưa biết đến khái niệm những kẻ giết người hàng loạt. Không ai đưa ra một giả thuyết rằng có một "kẻ giết người hàng loạt" đang hoành hành ở Seattle. Những kẻ như Bundy, Kemper (những tên sát nhân hàng loạt) và đồng bọn của chúng vẫn còn rất hiếm, được gọi với cái tên "những kẻ giết nhiều người" và ít được đề cập đến.
Tháng 8/1982, các nhà điều tra chỉ có thể đưa ra một vài giả thuyết về kẻ sát nhân hàng loạt này (khi đó người ta đặt cho hắn biệt danh Green River Killer - Kẻ giết người sông Green):
- Đây là một người đàn ông khỏe mạnh bởi vì hắn có thể mang 3 cái xác lên xe để chở đến sông Green, đi trên những bờ sông trơn trượt để vứt xác suống nước và buộc những hòn đá lớn vào người nạn nhân. (Bản thân các nhà điều tra còn rất khó khăn trong việc vớt những cái xác ở dưới sông lên).
- Hắn rất thông minh và "sáng tạo". Thi thể của 2 nạn nhân đầu tiên Wendy và Debra không bị buộc đá trước khi bị vứt xuống sông. Kẻ giết người có thể đã xem truyền hình và biết rằng hai cái xác này đã bị phát hiện, vì vậy, với những nạn nhân sau, hắn đã buộc đá vào người nạn nhân để xác chìm xuống và sẽ không bị phát hiện.
- Hắn rất liều lĩnh vì đã vứt 5 thi thể tại cùng một nơi với thời gian cách nhau vài tuần.
- Hắn biết rất rõ khu vực phía nam quận King. Và hắn rất biết chọn địa điểm để vứt xác của 3 nạn nhân đầu tiên: người đi trên xa lộ hoàn toàn không thể nhìn thấy xác các nạn nhân ở trên sông.
Quá trình điều tra cũng gặp không ít khó khăn bởi nhóm điều tra nhận được quá nhiều thông tin trong một thời gian ngắn. Họ lại không có các phương tiện kỹ thuật cần thiết để xử lý, sắp xếp và nghiên cứu một lượng lớn thông tin được gửi tới.
Để trấn an dư luận, các phương tiện truyền thông địa phương khẳng định các nạn nhân đều là gái bán dâm và những người phụ nữ "tử tế" trong vùng không phải lo lắng gì cả. Tất cả nạn nhân đều bị giết trong vòng 1 tháng, giống như một cơn lốc tràn qua vùng này vậy. Một số tờ báo cho rằng "kẻ giết người sông Green" có thể là một lái xe đường dài.
Trong tháng 8/1982, không có thêm xác chết nào được phát hiện. Tuy nhiên, lúc này, các phóng viên của tờ "Seattle Times" lại cho đăng tải một bài viết về 3 thi thể phụ nữ bị giết (cũng bằng cách bóp cổ) ở trong vùng gồm Lean Wilcos, một gái mại dâm 16 tuổi, được phát hiện vào ngày 21/1/1982; Virginia Taylor, một vũ nữ 18 tuổi, được phát hiện vào ngày 29/1 và Joann Conner, 16 tuổi, sống cùng mẹ và đang tìm việc làm, được phát hiện vào ngày 4/2/1982.
Về phần mình, các nhà điều tra cho rằng tác giả của các vụ giết người khác có thể vẫn là Green River Killer. Các nạn nhân gồm Therasa Kline, 27 tuổi, đã ly hôn, có một cậu con trai, đã bị siết cổ khi đang trên đường đến nhà bạn trai ở Seattle; Patricia Jo Crossman, gái mại dâm 15 tuổi, bị đâm chết vào ngày 13/6/1982 gần Des Mones, phía nam đoạn đường Strip và Angelita Axelson, 25 tuổi, cũng bị bóp cổ chết, thi thể cô được phát hiện vào ngày 18/6/1982.
Một số nạn nhân khác cũng được liệt vào danh sách những nạn nhân của kẻ giết người sông Green. Tuy nhiên, các nhà điều tra không thể biết được chính xác liệu những tội ác này có phải do một tên sát nhân gây ra hay không. Họ chỉ biết rằng các nạn nhân đều còn rất trẻ, đều bị bóp cổ và đều là gái mại dâm... nhưng chừng ấy không đủ để họ tiến thêm một bước nào trong quá trình điều tra về kẻ sát nhân.
Tất nhiên, khi thông tin về những vụ giết người được loan đi, các gái mại dâm làm việc trên đoạn đường Strip tỏ ra rất sợ hãi, nhưng họ không có cách nào khác để kiếm sống, họ cần phải nuôi con, trả tiền thuê nhà và tiền mua ma túy. Các nhà điều tra triệu tập hàng trăm gái mại dâm trên đoạn đường Strip đến để lấy lời khai. Họ cố gắng để có được những thông tin về những người đàn ông "đáng nghi", những người có hành động bạo lực. Nhưng phần lớn các cô gái đều từ chối trả lời bởi vì các cô không tin tưởng các nhà điều tra.
Nhưng rồi một trong số các cô gái này đã cho các nhà điều tra biết rằng, có một người đàn ông đã từng tấn công cô và nói về những vụ giết người ở sông Green. Lực lượng đặc biệt ngay lập tức tìm kiếm kẻ tình nghi và ngày 20/8/1982, họ thông báo đã bắt được hắn. Tuy nhiên, các nhà điều tra lại không có một bằng chứng nào để buộc tội và đành phải thả hắn.
Những cô gái khác cuối cùng cũng chịu tiếp xúc với cảnh sát để khai báo về những kẻ tình nghi. Hai trong số các cô gái này khẳng định đã bị một người đàn ông bắt cóc và nhốt vào một chiếc xe tải sơn hai màu xanh, trắng. Hắn định giết các cô nhưng không thành.
Cô Susan Widmark, 21 tuổi cho biết, một người đàn ông trung niên đã chĩa súng về phía mình, ép cô lên xe rồi tăng tốc trên xa lộ. Hắn đưa Susan đến một con phố vắng và hãm hiếp cô. Sau đó, hắn để cô tự mặc quần áo và tiếp tục lái xe đi.
Trong khi lái xe, hắn nói về những vụ giết người ở sông Green và khẩu súng trên tay hắn luôn hướng về phía Susan. Quá sợ hãi, bất chấp tất cả, cô đã cố thoát ra khỏi xe khi hắn dừng lại trước đèn đỏ và kịp nhớ được một phần biển số xe trước khi hắn phóng đi.
Cô gái tên Debra Estes, 15 tuổi cũng kể cho cảnh sát nghe những điều tương tự xảy ra với mình vào cuối tháng 8/1982.Lúc này, lực lượng đặc biệt quyết định lần theo kẻ tình nghi từ những lời khai của các cô gái và tìm kiếm chiếc xe tải màu xanh, trắng.
Tháng 9/1982, một người đàn ông có tên Charles Clinton Clark bị bắt giữ khi đang điều khiển chiếc xe tải hai màu xanh, trắng chạy trên đoạn đường Strip. Các nhà điều tra phát hiện hắn có 2 khẩu súng lục. Họ cho Susan Widmark và Debra Estes xem ảnh hắn trong giấy phép lái xe và 2 cô gái khẳng định đó chính là kẻ đã hãm hiếp các cô.
Ngay lập tức, cảnh sát khám xét chiếc xe và nhà của Charles Clark, họ phát hiện thêm 2 khẩu súng khác. Khi trả lời thẩm vấn, Clark thừa nhận hai vụ hãm hiếp các cô gái mại dâm trên nhưng khẳng định mình không phải là kẻ giết người sông Green. Hắn cũng có bằng chứng ngoại phạm trong các vụ giết người kể trên.
Ngày 15/9/1982, trong khi Clark đã bị buộc tội hiếp dâm thì cô gái 18 tuổi Mary Bridget Meehan bỗng mất tích khi đang đi dạo trên đường Strip.Mary đang có bầu 8 tháng và lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô trước khách sạn Western Six, một địa điểm tụ tập trung đông gái mại dâm. Các nhà điều tra không biết liệu Mary có phải là gái bán dâm hay không.
Báo chí bắt đầu đặt ra những nghi vấn về sự xuất hiện của một kẻ giết người sông Green. Một vài nhà báo cho rằng, chính các nạn nhân phải chịu trách nhiệm về cái chết của mình. Một số khác cho rằng lực lượng cảnh sát quá nương tay với những gái mại dâm.
Dĩ nhiên, không ai chỉ trích các khách làng chơi cả. Các nhà điều tra vẫn không nản lòng, họ tiếp tục lấy lời khai của gần 300 người, gồm gái mại dâm, các nhân chứng, gia đình và bạn bè của các nạn nhân. Các cô gái ở Strip đã chịu hợp tác với cảnh sát hơn, thông tin cho họ về những khách hàng "kỳ cục" mà các cô gặp. Có khá nhiều những người đàn ông như thế.
Lực lượng đặc biệt lúc này phải nhờ đến sự giúp đỡ của Ban tập tính học (BSU) của Cục điều tra liên bang FBI. Chuyên gia John Douglas đã phác thảo hình dáng của kẻ sát nhân. Theo ông Douglas, kẻ giết người sông Green là một người đàn ông trung niên nhưng rất khỏe mạnh. Ông cũng khẳng định chắc chắn rằng hắn ta sống ở trong vùng và có niềm tin sâu sắc vào tôn giáo. Ông Douglas nghĩ rằng hắn rất quan tâm đến công việc cảnh sát và cố gắng tiếp cận các nhà điều tra, thậm chí còn giúp đỡ họ nữa.
Về phần mình, tư lệnh Dick Kraske nghĩ rằng kẻ giết người chắc chắn đang sống ở khu vực phía nam quận King bởi vì hắn biết rất rõ về sông Green và những địa điểm vắng vẻ trong vùng. Cảnh sát điều tra Dave Reichert thì nghi ngờ rằng một trong những người tình nguyện làm việc với họ, một tài xế taxi 43 tuổi tên Melvyn Wayne Foster chính là kẻ sát nhân hàng loạt.
Melvyn cũng có hình dáng khá giống với phác thảo của chuyên gia John Douglas. Tên này đã từng bị bắt giữ vì tội ăn trộm xe, rất có hứng thú với các vụ giết người hàng loạt và muốn các phương tiện truyền thông biết rằng anh ta đang làm việc với các nhà điều tra. Vậy là việc điều tra tập trung vào Melvyn và hắn bị thẩm vấn nhiều lần.
Trong khi chưa có được bằng chứng nào để buộc tội Melvyn thì các nhà điều tra lại tiếp tục chuỗi ngày lo lắng: 2 tuần sau vụ mất tích của cô gái Mary Meehan, 2 thiếu nữ 16 tuổi khác là Kase Ann Lee và Terri Rene Milligan cũng biến mất và người ta nghĩ rằng các cô cũng là gái mại dâm và trở thành nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt.
Terri Rene Milligan, một cô gái da đen xinh xắn, sống cùng tay bảo kê trong một khách sạn ôtô ở Strip. Cô từng là một học sinh xuất sắc, rất ngoan đạo và mơ ước trở thành sinh viên đại học Yale. Nhưng năm 14 tuổi, Terri có bầu và phải bỏ học để chăm sóc cậu con trai mà cô rất yêu quý. Còn Kase Ann Lee, một cô gái tóc vàng, nhỏ nhắn, đã kết hôn với một người đàn ông luôn và sống trong một căn hộ ở phía nam đường Strip.
Ngày 25/9/1982, thêm một thi thể trần truồng của một cô gái được phát hiện ở trong bụi cây gần những ngôi nhà bị bỏ hoang ở phía nam sân bay quốc tế Sea-Tac. Nạn nhân là Gisele Lovvorn, 17 tuổi, gái mại dâm.
Gisele đã bị mất tích từ hơn 2 tháng trước đó. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cô gái bị siết cổ bằng đôi tất của đàn ông. Măc dù thi thể Gisele không được phát hiện gần sông Green nhưng cảnh sát vẫn nghĩ rằng kẻ giết người mà họ đang tìm kiếm chính là thủ phạm của vụ này. Gia đình Gisele sống ở California nhưng bạn trai cô, một kẻ bịp bợm đã thuyết phục cô theo hắn đến Seattle, nơi hắn đang làm tài xế taxi trên đoạn đường Strip.
Cô độc và lập dị, nhiều lần, Gisele đã bỏ nhà đi lang thang và bỏ học mặc dù chỉ số IQ của cô rất cao, 145, được coi như "thiên tài". Đến Seattle một thời gian, Gisele hành nghề mại dâm để kiếm sống. Thi thể cô gái bị bỏ lại tại một địa điểm vắng vẻ, xa đường quốc lộ và cách sống Green nhiều cây số.
Trong suốt mùa thu năm 1982, cảnh sát theo dõi chặt chẽ từng hành động của Melvyn Foster, mặc dù anh ta tiếp tục phủ nhận mình là kẻ giết người. Thậm chí, Melvyn phải nhờ tới một cuộc họp báo để phàn nàn về cách đối xử của cảnh sát với anh ta. Sau một thời gian tiếp tục theo dõi rồi bắt giữ Melvyn vì một số lý do không liên quan gì đến các vụ giết người, cảnh sát buộc phải loại anh ta ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi.
Chỉ có Dave Reichert là vẫn "trung thành" với suy nghĩ của mình. Quyết tâm tìm ra kẻ sát nhân hàng loạt, Reichert giành hết thời gian rỗi của mình, bỏ bê vợ và 3 con nhỏ để theo dõi Foster. Reichert sinh ra trong một gia đình cảnh sát rất sùng đạo và luôn tự hào về công việc của mình. Anh tin rằng sẽ tìm được một sai lầm nào đó của kẻ giết người cho phép mình bắt giữ hắn.
Nhưng, đến cuối năm 1982, khi tất cả vẫn còn trong bóng tối thì lại có thêm những phụ nữ khác mất tích:
- Debra Eastes (một trong 2 nạn nhân bị tài xế Charles Clinton Clark tấn công), một gái tóc vàng 15 tuổi đã mất tích vào ngày 20/9/1982. Đó là một cô gái cứng đầu, đã nhiều lần bỏ nhà ra đi. Debra sống cùng một cô bạn gái trong một căn hộ và gặp gỡ nhiều người đàn ông. Debra cũng hành nghề mại dâm. Cô được thông báo mất tích vào tháng 7/1982.
- Linda Rule, một cô gái 16 tuổi, trở thành gái mại dâm sau khi cha mẹ ly hôn. Cô bỏ học từ rất sớm và nghiện ma túy. Ngày 26/9/1982, cô rời căn hộ ở đại lộ Aurora để đến siêu thị và không bao giờ trở về nữa.
- Denise Bush, 23 tuổi, người gốc Porland, gái mại dâm. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Denise là ngày 8/10 ở Strip.
- Shwanda Summer, 18 tuổi, mất tích vào ngày 8/10 trên đường Strip, cùng địa điểm với Denise Bush.
- Shirley Sherrill, 19 tuổi, cũng là gái mại dâm, mất tích vào ngày 18/10, sau khi đi ăn trưa với mấy người bạn gái ở địa điểm cách sân bay Sea-Tac không xa.
Sau đó, thêm 2 cô gái trẻ nữa được thông báo mất tích gồm Rebecca "Becky" Marrero, 20 tuổi, bạn thân nhất của Debra Estes, mất tích ngày 2/12; Colleen Brockman, 15 tuổi, mất tích ngày 28/12.
Bước sang năm mới 1983, các nhà điều tra hy vọng sẽ không có thêm nạn nhân nào của kẻ sát nhân hàng loạt nữa. Không có thông báo mất tích nào trong suốt tháng 1 và tháng 2 nhưng mỗi ngày, cảnh sát vẫn tiếp tục nhận được hàng chục cú điện thoại bày tỏ sự lo lắng.
Đến cuối tháng 1/1983, một công nhân phát hiện bộ xương người ở không xa bệnh viện Northgate, bên trong những bụi cây, ở phía bắc Seattle. Bác sĩ pháp y không thể xác định được nguyên nhân cái chết bởi vì da, các cơ và mọi dấu vết khác đều đã biến mất. Sau đó, nhờ giám định răng, người ta đã xác định được danh tính của nạn nhân. Đó chính là cô Linda Rule, đã được thông báo mất tích vào tháng 9/1982 khi đang đi siêu thị.
Các nhà điều tra thuộc sở cảnh sát Seattle tự hỏi liệu có phải cô gái cũng bị kẻ giết người sông Green sát hại hay không. Thi thể của Linda đã bị bỏ lại ở vị trí xa sông Green hay ở sân bay và nguyên nhân cái chết vẫn chưa thể xác định được.
Ngày 23/2/1983, một người đàn ông tên Gary Ridgway bị cảnh sát thẩm vấn khi cãi nhau với cô gái mại dâm Keli McGuinness trong chiếc xe pick-up của mình. Nhưng rồi vụ việc đó cũng chẳng đi đến đâu cả.
Sau đó, có thêm 6 cô gái được thông báo mất tích. Đó là Alma Ann Smith, 18 tuổi; Delores Williams, 17 tuổi; Sandra Gabbert, 17 tuổi; Kimi-Kai Pitsor, 16 tuổi; Gail Mathews, 24 tuổi; Marie Malvar, 18 tuổi. Tất cả họ đều là gái mại dâm.
Ngày 30/4, Marie Malvar, một cô gái 18 tuổi gốc Philippines trèo lên xe pick-up màu xanh sẫm của một người đàn ông da trắng. Cô bạn gái Richie thấy nghi nơờ nên đi theo nhưng chiếc pick-up chạy rất nhanh và Richie bị mất dấu họ. Tuy nhiên, cô đã kịp ghi lại biển số xe. Sau 4 ngày chờ đợi trong lo lắng, Richie đã tới sở cảnh sát DesMoines nhưng cảnh sát điều tra lại không tin những gì cô nói. Vậy là Richie cùng cha và anh trai của Marie quyết định đến khu vực mà Marie mất tích với hy vọng có thể gặp lại chiếc pick-up màu xanh.
Ngày 3/5, họ tìm thấy chiếc xe này đỗ trước cửa một ngôi nhà trên con phố nhỏ Military Road và gọi cho cảnh sát DesMoines. Các nhà điều tra ngay lập tức có mặt và hỏi thăm chủ chiếc xe. Đó chính là Gary Ridgway, 34 tuổi. Nhưng anh ta khẳng định không hề gặp Marie Malvar và cũng không bao giờ qua lại với một cô gái bán dâm. Ông ta tỏ ra rất cương quyết nhưng cũng rất thân thiện.
Cảnh sát cảm thấy hài lòng với những gì Gary nói và họ không điều tra thêm gì nữa về chiếc xe. Gia đình Marie Malvar cũng ra về. Các nhà điều tra của sở cảnh sát DesMoines cũng không thông tin việc này cho các đồng nghiệp ở Lực lượng đặc biệt hay cảnh sát Seattle.
Ngày 8/5/1983, một gia đình đang đi hái nấm trong khu rừng ở thung lũng Maple, cách Strip khoảng 30 km về phía đông đã phát hiện một xác chết. Sau đó, cảnh sát xác định nạn nhân là Carol Ann Christensen, 22 tuổi, có một cô con gái 5 tuổi. Carol sống ở gần Strip nhưng không phải là gái mại dâm. Cô làm phục vụ tại một quán bar và hy vọng có thể sớm mua được một chiếc ôtô để đi lại. Ngày 3/5, mẹ của Carol báo cảnh sát về việc con gái mất tích.
Các nhà điều tra rất đau đầu với việc phát hiện xác chết không giống những thi thể trước đó: nạn nhân chết trong tư thế ngồi, đầu được phủ một chiếc túi giấy màu nâu. Khi bác sĩ pháp y tháo chiếc túi ra, ông phát hiện hai con cá hồi được đặt cẩn thận trên cổ nạn nhân. Hai tay bắt chéo trước bụng và cầm một cái xúc xích. Một chai rượu vang (không còn rượu bên trong) được đặt ở phần bụng dưới.Cô gái bị siết cổ bằng một sợi dây nilon màu vàng. Cách không xa thi thể Carol, người ta tìm thấy một chiếc túi có in logo của một cửa hàng thực phẩm khô ở Strip.
Trong tháng 5, 6 và tháng 7, có thêm nhiều cô gái bị mất tích gồm Martina Authorlee, 18 tuổi; Cheryl Lee Wims, 18 tuổi; Yvonne Antosh, 19 tuổi, Constance "Connie" Naon, 20 tuổi; Keli McGinness, 18 tuổi; Carrie Ann Rois, 16 tuổi; Tammie Liles, 16 tuổi.
Báo chí ở thành phố Seattle bắt đầu cho đăng tải các bài viết về sự mất tích của những cô gái trẻ nhưng lại đưa ra những con số và cái tên rất khác nhau. Rất khó để xác định được chính xác những cô gái nào thực sự mất tích. Một vài cô khi hành nghề mại dâm đã sử dụng nhiều cái tên giả khác nhau.
Một số cô gái bị mất tích khác lại không hành nghề mại dâm, vì vậy các phóng viên cũng không biết liệu họ có phải là những nạn nhân của kẻ giết người sông Green không. Có tờ báo thống kê con số 10 người mất tích trong khi một vài báo khác lại đưa ra con số gần 20...
Nhưng có một thực tế là số lượng các cô gái mất tích vẫn không ngừng tăng lên. Ngày 18/7 và 25/7/1983, có thêm 2 cô gái được thông báo mất tích là Kelly Ware, 23 tuổi và Tina Thompson, 22 tuổi.
Một năm đã qua đi kể từ khi người câu cá phát hiện 3 thi thể trên sông Green và các nhà điều tra vẫn chưa tìm được một manh mối nào để có thể xác định danh tính kẻ sát nhân hàng loạt. Họ cũng không chắc tất cả các cô gái mất tích đều là nạn nhân của hắn hay không bởi vì chỉ có duy nhất nạn nhân Gisel Lovvorn được phát hiện ở không xa sân bay Sea-Tac là có vẻ đã bị tên sát nhân này giết chết.
Ngày 11/8/1983, một cặp vợ chồng đi hái táo trong rừng. Khi đi đến chỗ trước đây người ta phát hiện xác cô Gisele, họ đã nhìn thấy một bộ xương người đằng sau những ngôi nhà bỏ hoang. Bộ xương nằm giữa những bụi cây, rác rưởi và cả xương động vật, nhưng cảnh sát cũng tìm được hộp sọ. Xét nghiệm mẫu răng trên hộp sọ, các nhà điều tra xác định nạn nhân là Shawnda Summers, mất tích vào ngày 8/10/1982.
Trước đó, gia đình Shawnda đã tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không thấy. 2 ngày sau đó, thêm một bộ xương khác được phát hiện tại địa điểm không xa bộ xương của nạn nhân Shawnda. Nhưng đáng tiếc là chỉ còn vài chiếc xương và các chuyên gia không thể xác định được danh tính nạn nhân. Người ta tạm đặt tên nạn nhân là "Jane Doe" và coi cô gái này cũng là một nạn nhân của kẻ sát nhân sông Green.
Lúc này, các nhà điều tra đang có trong tay danh sách 300 kẻ tình nghi với đầy đủ tên, đặc điểm nhận dạng trong đó quận King có số kẻ tình nghi nhiều nhất.Cơn ác mộng vẫn tiếp diễn trong suốt khoảng thời gian từ tháng 8 đến 10/1983 khi có thêm nhiều cô gái mất tích và một vài bộ xương được phát hiện.
Những xác chết được phát hiện đều có điểm chung với tất cả các thi thể trước đó là hung thủ không thèm chôn nạn nhân mà chỉ che đậy bằng vài cành cây. Hắn cũng bỏ lại một số nạn nhân khác ở những địa điểm vắng vẻ hoặc khó tiếp cận để mọi người không phát hiện ra.
Cuối năm 1983, quận trưởng Vern Thomas yêu cầu các nhà lãnh đạo quận King tăng cường ngân sách cho Lực lượng đặc biệt. Một trong số họ trả lời rằng, hình ảnh của trong quận chắc chắn sẽ không được cải thiện khi sử dụng tiền thuế để cấp cho việc điều tra về những vụ sát hại các "gái điếm".
Về phần mình, một bộ phận dân chúng cáo buộc các nhà điều tra không quan tâm một cách thích đáng đến các nạn nhân chỉ vì họ là gái điếm... Trong khi đó, những người khác lại cho rằng chính những cô gái mại dâm đã mang đến sự nguy hiểm cho các con phố ở Seattle.
Quận trưởng Vern Thomas buộc phải tổ chức một cuộc họp để giải thích rằng không thể chặn đứng hoàn toàn tệ nạn mại dâm. Ông cũng cho rằng, nếu những người đàn ông không có "nhu cầu", thì sẽ không còn gái mại dâm nữa. Nhưng ông không nhận được sự đồng tình của mọi người bởi với họ, gái mại dâm là những kẻ xấu xa, lười biếng và đồi bại... Họ chính là là những kẻ gây nên vấn đề, chứ không phải là những nạn nhân.
Các nhà điều tra Dick Kraske, Dave Reichert, Fae Brooks và Randy Milligan đã phải vượt qua mọi lời chỉ trích từ phía dân chúng, những người không hiểu được hoàn cảnh đáng thương của những cô gái buộc phải lựa chọn con đường làm gái mại dâm, cũng không hiểu được những nỗ lực không mệt mỏi của Lực lượng đặc biệt nhằm tìm ra kẻ sát nhân.
Lúc này, cảnh sát phải nhờ cậy đến sự giúp đỡ của Robert Kepple, người trước đây đã từng là cảnh sát điều tra ở quận King để phân tích, sắp xếp lại một núi những thông tin.
Keppel là một người thông minh và có đầu có tổ chức nên ông đã dành 3 tuần để kiểm tra tất cả các thông tin liên quan đến những vụ giết người mà thủ phạm được cho là kẻ sát nhân sông Green. Khi hoàn thành việc phân tích dữ liệu, ông gửi một bản báo cáo cho quận trường Vern Thomas.
Trong bản báo cáo, Keppel ông chỉ trích nặng nề Lực lượng đặc biệt phụ trách điều tra. Theo ông, nếu các nhà điều tra muốn tìm ra kẻ giết người, họ phải thay đổi cách làm việc. Phần lớn các thông tin, chứng cứ, dấu vết, các tài liệu và nhân chứng liên quan đến các vụ giết người đều không được sắp xếp, phân tích.
Theo ông, trước hết cần phải tổ chức lại toàn bộ và sắp xếp thông tin theo từng loại. Sau đó, dựa vào những điểm giống nhau và khác nhau giữa các vụ án mới có thể tìm được những điểm chung để có thể gắn các vụ giết người với một thủ phạm duy nhất.
Dĩ nhiên, việc này cần rất nhiều thời gian và tiền bạc (dự kiến khoảng 2 triệu USD). Đây được coi là cuộc điều tra có quy mô nhất trong lịch sử nước Mỹ. Nhưng dù tốn kém vẫn phải thực hiện nếu muốn bắt giữ kẻ giết người.
Cuối năm 1983, John Douglas, chuyên gia Ban Tập tính học của FBI được cử tới Seattle để giúp đỡ Lực lượng đặc biệt. Tuy nhiên cuối tháng 12, người ta phát hiện ông bị ngất xỉu ngay trong phòng riêng ở khách sạn sau khi bị kẻ nào đó đập mạnh vào đầu. John bị hôn mê và sau đó bị liệt. Phải mất 6 tháng sau, ông mới có thể đi lại và phục hồi trí nhớ nhưng không thể tiếp tục công việc cùng nhóm điều tra.
Cũng trong tháng 12 năm 1983, vị trí đứng đầu nhóm điều tra của Dick Kraske được thay thể bởi đại úy Frank Adamson, người trước đây từng đứng đầu ban nội vụ của cảnh sát Seattle. Sau đó, Kraske tiếp tục làm việc tại văn phòng quận trưởng quận King trong 6 năm nữa.
Adamson tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhận được thông báo về nhiệm vụ mới của mình nhưng quận trưởng Vern Thomas giải thích rằng Adamson chỉ phải phụ trách việc điều tra, còn ông sẽ lo toàn bộ các công việc liên quan đến các phương tiện thông tin đại chúng, dân chúng và các quan chức địa phương.
Ngày 15/12/1983, một sọ người được phát hiện ở Auburn, gần khu nghĩa địa Moutain View, cách sân bay Sea-Tac 30km về phía đông nam. Kết quả giám định răng trên hộp sọ xác định nạn nhân là cô gái trẻ Kimi-Kai Pitsor. Các nhà điều tra đào bới khu vực xung quanh trong nhiều giờ nhưng không phát hiện thêm mảnh xương nào của cô gái.
Đến lúc này, nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của quận trưởng Thomas trong việc thuyết phục các quan chức địa phương, Lực lượng đặc biệt đã có tới 40 nhà điều tra. Tất cả họ đều được sống trong những căn nhà sang trọng và tiện nghi ở khu Burien, rất gần sân bay và những địa điểm xảy ra các vụ án mạng.
Lực lượng đặc biệt cũng được bổ sung thêm ngân sách. Admason nghĩ rằng nguồn ngân sách này trước hết phải được sử dụng để sắp xếp, phân tích lại toàn bộ những thông tin đã thu lượm được trong suốt 18 tháng điều tra.
Nghe theo lời khuyên của ông Robert Keppel, Adamson chia nhỏ công việc cho từng nhóm điều tra. Theo đó, một nhóm 8 người phụ trách điều tra về các vụ án mạng trong khi một nhóm khác phụ trách việc tiếp nhận thông tin về những kẻ tình nghi. 3 nhà điều tra khác được phân công theo dõi các dấu vết và phân tích các xu hướng có thể và cách thức mà kẻ sát nhân sử dụng để sát hại nạn nhân. 22 nhà điều tra còn lại được giao nhiệm vụ kiểm soát hoạt động của các gái mại dâm và những diễn biến bất thường trên khu phố Strip.
Một cách làm việc mới được chuyên gia Robert Keppel đặt ra, cho phép cảnh sát loại bỏ nhanh chóng những người tình nghi nhưng có chứng cứ ngoại phạm và tập trung vào những cái tên đứng đầu trong danh sách. Kết quả, những cái tên xếp loại "A" (đáng nghi nhất) là những kẻ nhận dạng giống kẻ giết người và thường xuyên đi lại trong vùng, hạng "B" và "C" là những cái tên có liên quan một cách ngẫu nhiên với các nạn nhân.
Và đương nhiên, những người có tên trong hạng "A" được "ưu tiên" thẩm vấn trước. Tuy nhiên, Lực lượng đặc biệt gặp nhiều khó khăn khi họ không có một chiếc máy tính để phục vụ cho công việc và những kết quả phân tích ADN đã không còn được lưu lại. Cơ sở dữ liệu về dấu vân tay của FBI thì vẫn đang trong quá trình thiết lập và phải mất tới hai tháng mới xác định được chủ thể của một dấu vân tay nào đó.
Cảnh sát điều tra Dave Reichert vẫn tiếp tục tin rằng thủ phạm chính là tay tài xế taxi Melvyn Forster. Một nhà điều tra khác thì cho rằng kẻ giết người là một luật sư sống ở quận Kent, từng qua lại với rất nhiều gái mại dâm.
Nhưng sau đó, người này đã bị chủ cũ của một trong những căn hộ mà ông ta sở hữu giết chết và các vụ giết người vẫn tiếp diễn. Đến đầu năm 1984, một quan chức quận King là Randy Revelle quyết định tổ chức một cuộc họp ở thành phố Tukwila, với sự tham gia của quận trưởng Vern Thomas và đội trưởng Frank Adamson.
Bộ phận dân chúng theo quan điểm bảo thủ ở quận tiếp tục chỉ trích những gái mại dâm đã khiến hình ảnh của vùng này bị xấu đi và cáo buộc cảnh sát đã không có hành động nào để ngăn chặn điều đó. Chỉ có 4 người tham gia cuộc họp, trong đó có 2 phóng viên. Về phần mình, một nhóm các cô gái hành nghề mại dâm và tổ chức trợ giúp gái mại dâm cũng cáo buộc Lực lượng đặc biệt không thực sự quyết tâm tìm kiếm kẻ giết người chỉ vì các nạn nhân đều là gái bán dâm.
Ngày 6/2/1984, cô gái trẻ 16 tuổi Mary Exzetta West bị mất tích ở thung lũng Rainier. Mary đang có thai 3 tháng và sống cùng dì của mình.
Đến ngày 14/1/1984, một binh sĩ phát hiện một bộ xương người tại khu rừng Mont Washington. Khu rừng này này nằm gần Change Creek, cách xa lộ I-90 nối thành phố Seattle với miền đông bang Washington vài km. Nhiều tháng sau người ta mới xác định được danh tính nạn nhân, đó là Delise Plager.
Ngày 19/2, thêm một sọ người được phát hiện cách khu nghĩa địa Mountain View ở Auburn, không xa nơi tìm thấy xác của Kimi-Kai Pitsor.
Ngày 20/2, phóng viên tờ Post-Intelligencer, Mike Barber, người đã viết nhiều bài báo về tên sát nhân hàng loạt sông Green, nhận được một bức thư trong đó một loạt câu với các từ được viết dính liền vào nhau. Lúc đầu, Barber không hiểu gì cả và nghĩ rằng đó là một mật mã. Nhưng cuối cùng phóng viên này cũng hiểu rằng mình phải tách mỗi từ ra và nhận thấy bức thư có rất nhiều lỗi chính tả và lỗi ngữ pháp. Có lẽ người viết nó đã không đến trường từ lâu lắm rồi hoặc đang trải qua một khóa học xóa mù chữ.
Câu đầu tiên như sau: �whatyou eedtonoaboutthegreenriverman� (tạm dịch là: Ông muốn biết điều gì về kẻ giết người sông Green). Cuối lá thư người viết ký tên là "Hãy gọi cho Fred". Trong thư, tác giả đã chỉ ra những động cơ của các vụ giết người, chúng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Barber nhận thấy người viết đã đề cập đến những sự việc mà chỉ có các nhà điều tra và rất ít phóng viên biết được. Đó đều là những thông tin không được công bố rộng rãi.
Ngay lập tức ông chuyển lá thư đến cảnh sát điều tra Dave Reichert và Reichert gửi nó đến phòng xét nghiệm của văn phòng quận trưởng. Sau đó, lá thư lại được gửi cho FBI và các chuyên gia tại đây đã xác định được loại máy chữ mà người viết dùng để đánh lá thư này là máy hiệu Olympia.
Chuyên gia John Douglas lúc này đã khỏi bệnh, muốn tự mình phân tích lá thư. Lần này nhóm điều tra lại phải thất vọng khi ông Douglas nhận thấy những thông tin trong thư khá xa lạ và kết luận rằng kẻ giết người sông Green không phải là tác giả bức thư đó.
Theo ông, kẻ giết người thông minh hơn tác giả bức thư này rất nhiều. Những thông tin mật mà người viết thư có được chắc chắn là từ một cuộc tiếp xúc giữa anh ta với Lực lượng đặc biệt. Có thể anh ta là một trong những người tình nguyên giúp đỡ cảnh sát trong quá trình điều tra. (Nhưng nhiều năm sau đó, Douglas lại xác nhận chính kẻ giết người sông Green đã gửi bức thư này. Ông thừa nhận rằng khi trước mình đã kết luận quá vội vàng).
Những tháng sau đó, thêm nhiều xác chết của các phụ nữ khác được phát hiện.Đến ngày 16/6/1984, số nạn nhân chính thức đã lên đến con số 26 trong đó có 18 nạn nhân xác định được danh tính.
Tháng 8/1984, các nhà điều tra nghĩ rằng cuối cùng họ đã tìm được thủ phạm của tất cả các vụ giết người trên khi hai tên tội phạm bị bắt giữ ở San Francisco thú nhận gây ra các vụ sát nhân hàng loạt ở sông Green. Nhưng sau một thời gian dài thẩm vấn và điều tra về 2 tên này, cảnh sát kết luận bọn chúng đã nói dối và muốn trêu chọc họ. Sau đó, 2 tên này khai mục đích của bọn chúng khi mạo nhận là kẻ sát nhân hàng loạt là để được dẫn độ về bang Washington và trên đường đi chúng sẽ trốn thoát.
Cảnh sát và dân chúng ở Seattle không hiểu tại sao Lực lượng đặc biệt lại không thể bắt giữ được thủ phạm. Các quan chức thành phố đã tính đến việc cắt giảm ngân sách và số lượng các nhà điều tra.
Cuối mùa hè năm 1984, Lực lượng đặc biệt cuối cùng cũng có được một chiếc máy tính riêng (khi đó, giá một chiếc máy tính là 200.000 USD). Nhờ đó, họ cập nhật tất cả các dữ liệu vào máy tính. Dựa trên cơ sở dữ liệu này, nhóm điều tra có thể biết được một cái tên nào đó (trong danh sách những kẻ tình nghi) xuất hiện bao nhiêu lần trong số hàng nghìn báo cáo.
Trong 10 và tháng 11, có thêm 2 bộ xương được phát hiện ở gần xa lộ 410, cách Enumclaw, ngoại ô Seattle 12km về phía đông. Nạn nhân là Mary Sue Bello, được thông báo mất tích từ 1 năm trước và Martin Authorlee, mất tích từ tháng 5/1983.
Một thời gian sau, kẻ sát nhân hàng loạt Ted Bundy (đang thụ án tại nhà tù ở bang Florida) đã viết thư cho Robert Keppel (từng thẩm vấn hắn) và khẳng định có thể giúp đỡ ông trong cuộc điều tra này. Ted khẳng định hắn có thể giúp ông Keppel miêu tả lại cách thức hành động của thủ phạm, bởi vì hắn chính là một "chuyên gia" trong việc này.
Ngày 16 và 17/11/1984, Robert Keppel và Dave Reichert đến Florida để gặp Bundy trong tù. Phần lớn các thông tin mà Keppel và các nhà điều tra nhận được từ Bundy đều rất đáng quan tâm mặc dù không phải tất cả trong số đó đều đặc biệt, một số thông tin không chính xác bởi vì nó được thiết lập dựa trên cái tôi quá lớn của Bundy.
Theo Bundy, kẻ sát nhân sông Green quen biết các nạn nhân của hắn, và có thể hắn đã trò chuyện rất cởi mở trước khi bắt cóc rồi giết hại họ. Bundy nghĩ rằng kẻ giết người đã bỏ xác những nạn nhân khác ở nơi mà cảnh sát vừa mới phát hiện những cái xác trước. Trong quá trình trao đổi với các nhà điều tra, Bundy còn tỏ ra "ghen tị" với tên giết người sông Green bởi hắn đã giết nhiều phụ nữ đến thế mà vẫn chưa bị bắt, và cũng hoành hành ngay trong vùng mà trước kia Bundy đã gây án.
Đến tháng 1/1985, danh tính nạn nhân đầu tiên được phát hiện vào ngày 31/3/1984 ở Star Lake đã được xác định. Đó là cô Gail Mathews, mất tích từ tháng 4/1983 và chưa từng bị bắt vì hoạt động mại dâm.
Tháng 2/1985, người đàn ông có tên Gary Ridgway lại bị cảnh sát thẩm vấn vì vụ tấn công cô Rebecca Quay (cũng là gái mại dâm) vào tháng 11/1982. Anh ta thừa nhận đã cố siết cổ cô Rebecca nhưng lấy lý do là cô đã cắn mình khi thực hiện quan hệ tình dục bằng miệng. Khi Rebbeca không muốn tiếp tục kiện Ridgway, các nhà điều tra không lý do gì để buộc tội anh ta nữa.
Lực lượng đặc biệt vẫn không thể tìm ra kẻ giết người. Năm 1990, nhóm điều tra bị giảm cả về số lượng và ngân sách. Chỉ còn chưa tới 20 người làm việc. Bản thân Dave Reichert, một trong những nhà điều tra tham gia Lực lượng đặc biệt từ đầu cũng phải rời nhóm.
1 năm sau, nhóm điều tra chỉ còn lại duy nhất một người, đó là Tom Jensen. Sau 9 năm điều tra, người ta vẫn không thể bắt giữ được tên sát nhân sông Green. Cuộc điều tra này trở thành vụ việc không được giải quyết lớn nhất của nước Mỹ.
Tuy nhiên, các nhà điều tra vẫn đang nắm giữ rất nhiều chứng cứ, kể cả mẫu tinh trùng của thủ phạm, những mẫu tóc của hắn và những miêu tả của các cô gái mại dâm về một chiếc pick-up sẫm màu...
Không còn nạn nhân nào biến mất nữa và đa số mọi người đều nghĩ rằng có lẽ kẻ giết người sông Green đã chết hoặc bị bắt giam vì một tội khác. Trong 10 năm, không có thông tin nào để có thể bắt giữ hắn.
Tháng 4/2001, cảnh sát điều tra Dave Reichert, đã trở thành quận trưởng quận King từ năm 1997, quyết định bắt đầu lại việc điều tra. Ông muốn tìm ra thủ phạm vì lúc này người ta đang sở hữu một phương tiện kỹ thuật rất hiện đại: phương pháp xét nghiệm mẫu AND.
Reichert thành lập một Lực lượng đặc biệt mới gồm 6 thành viên, trong đó có các chuyên gia về ADN và các chuyên gia về khoa học hình sự cùng 2 nhà điều tra Tom Jensen và Jim Doyon. Tất cả những chứng cứ được nhóm điều tra đem đi kiểm tra lại. Một số chứng cứ được gửi tới các phòng xét nghiệm tư nhân (nơi có những phương tiện hiện đại) để phân tích lại.
Mẫu tinh trùng của kẻ sát nhân, tìm thấy trên thi thể 3 nạn nhân bị giết hại trong năm 1982 và 1983 (Opal Mills, Marcia Chapman et Carol Christensen) cũng được gửi tới phòng xét nghiệm.
Nhờ phương pháp phân tích mẫu ADN, người ta đã xác định được chuỗi ADN của kẻ sát nhân và đem so sánh với mẫu ADN của những kẻ tình nghi chính trong những năm trước đó. Phải mất nhiều tuần để so sánh và đến tháng 9/2001, ông Reichert nhận được kết quả từ phòng xét nghiệm: mẫu ADN trong tinh trùng tìm thấy trên người 3 nạn nhân trùng với mẫu ADN trong nước bọt của Gary Leon Ridgway, được lấy từ năm 1987.
Reichiert tập hợp lại rất nhiều nhà điều tra thuộc Lực lượng đặc biệt trước đây cùng với các nhà điều tra của Lực lượng đặc biệt mới thành lập, tạo thành một nhóm gồm 30 người. Họ thu thập toàn bộ những chứng cứ chống lại Ridgway để sau này tòa án có thể buộc tội hắn là thủ phạm của tất cả các vụ giết người trên.
Họ cũng cho gọi 2 người vợ cũ của Ridgway đến để tìm hiểu thêm thông tin. Cả 2 đều giải thích rằng mẹ của Ridgway, rất độc đoán, tàn nhẫn trong quan hệ với họ và có ảnh hưởng rất lớn đến con trai.
Cô vợ thứ 2 của Gary, Marica khẳng định cô làm tất cả vì hắn, nhưng hắn thì chẳng bao giờ giúp đỡ cô. Cô phải lo mọi việc trong nhà, kể cả trả tiền thuê nhà. Với hắn, cô không phải là vợ mà là một người làm bếp, một thợ giặt, một bà nội trợ. Cô nói: "Tất cả những gì anh ta muốn, đó là ăn và tình dục".
Cô giải thích rằng cách xử sự của Ridgway đã thay đổi, anh ta trở nên kỳ cục và hung dữ... Cô cũng dẫn thanh tra Matt Haney và Jim Doyon đến những nơi mà Gary Ridgway đã đưa cô đến đó để ân ái. Đó là những địa điểm gần sông Green, xa lộ I-90, Star Lake, sân bay Sea-Tac... Đây cũng chính là nơi mà hầu hết thi thể các nạn nhân được tìm thấy.
Còn cô vợ thứ ba của Ridgway, Judith thì chăm sóc anh ta như thể là con chứ không phải là chồng mình. Cô trả tiền cho tất cả các hóa đơn, đưa tiền cho Ridgway để anh ta đổ xăng hoặc mua quần áo. Khi gặp Ridgway, Judith sống trong một vài khu nhà ở gần nơi mà rất nhiều thi thể nạn nhân được tìm thấy.
Năm 1997, họ chuyển tới sống trong một ngôi nhà nhỏ ở Auburn, xung quanh là một khu vườn lớn mà Judith dành để trồng hoa. Chiếc xe camping-car được để trong gara nhà họ, bên cạnh chiếc pick-up mới. Ridgway sống khá vui vẻ với Judith. Hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bắt và luôn cảm thấy an toàn, hắn cho rằng mình "ma lanh" hơn các nhà điều tra và không có một sai lầm nào.
Ngày 16/11/2001, Ridway, lúc đó 52 tuổi lại bị một cảnh sát bắt giữ khi đang gạ gẫm một gái bán dâm. Đây không phải là lần đầu tiên Ridgway bị bắt nhưng lại được cho đi sau khi đã nộp tiền phạt. Lo ngại rằng có thể hắn sẽ lại bắt đầu giết người, Lực lượng đặc biệt quyết định hành động.
Hai thanh tra Sue Peters và Jon Mattsen được cử đến công ty Kenworth để hỏi Ridgway vài điều về vụ mất tích của cô gái có tên Carol Christensen. Hắn khẳng định đã quen Carol trong một quán bar chưa bao giờ đi cùng cô (trong khi mẫu tinh trùng của hắn được phát hiện trên người cô). Sau 2 giờ thẩm vấn Ridgway, họ rời khỏi công ty Kenworth.
Ngày 30/11/2001, vào khoảng 15h, Gary Ridgway choáng váng khi bị hai thanh tra Randy Mullinax và Jim Doyon bắt giữ tại điểm đỗ xe của công ty Kenworth với cáo buộc là thủ phạm sát hại 4 nạn nhân Opal Milss, Marica Chapman, Carol Christensen và Cynthia Hinds. Hắn bị giải đến Trung tâm tư pháp địa phương thuộc quận Kent. Tại đó, người ta chụp ảnh hắn rất tỉ mỉ trước khi tiến hành thẩm vấn.
Thanh tra Sue Peters và Matt Haney đến gặp Judith để thông báo về việc bắt giữ chồng cô và đặt ra vài câu hỏi. Judith khẳng định rằng Ridgway là một người chồng tốt, một người cha tuyệt vời, một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, không bao giờ cáu giận. Cô không tin các nhà điều tra khi họ thông báo rằng chồng mình đã bị bắt giữ vài ngày trước đó vì gạ gẫm một gái bám dâm.
"Không thể. Anh ấy không thể làm điều đó" - Judith hét lên. Cô thực sự có một niềm tin mù quáng với chồng mình. Cô cũng không nhớ gì về vụ cảnh sát đến khám nhà họ vào năm 1987. Khi Peters và Haney cho Judith biết chồng cô bị bắt giữ vì các vụ giết người ở sông Green, cô đã vô cùng sửng sốt, và bật khóc vì sốc.
Về phần mình, sau khi bị bắt, Ridgway không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của các nhà điều tra. Hắn bị giam tại một phòng đặc biệt và bị giám sát 24/24h. Ảnh của hắn xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo trên toàn nước Mỹ.
Các nhà điều tra tiến hành khám xét nhà Ridgway ở Auburn và đào bới khu vườn quanh nhà. Những ngôi nhà mà trước đây Ridgway sống cũng được khám xét cẩn thận không bỏ xót chỗ nào. Cảnh sát còn tìm kiếm những chứng cứ tại ngôi nhà nhỏ mà hắn sống trong khoảng từ năm 1982 đến 1984 ở đường Military, gần khu Strip.
Nhưng họ chẳng tìm được thứ gì tại đây. Không có vết máu nào, sợi tóc nào, bức ảnh hay đồ vật nào (trang sức, chứng minh nhân dân, quần áo...) của các nạn nhân.
Nhóm điều tra gửi tất cả những đồ vật tìm thấy trong các ngôi nhà (rác rưởi, những nút áo, mẩu thuốc lá, mảnh chai lọ vỡ, mẩu xương, quần áo cũ, vòng tay) đến phòng xét nghiệm để phân tích. Ngày 5/12/2001, Ridgway chính thức bị buộc tội trong 4 vụ giết người. Đại diện viện kiểm sát Norm Maleng thông báo với các phương tiện thông tin đại chúng rằng ông không có một cuộc "giao kèo" nào với Ridgway và chắc chắn hắn ta sẽ phải lĩnh án tử hình.
Tháng 3/2002, nhờ vào các dữ liệu phân tích mới, các nhà điều tra biết được rằng những đồ vật được giữ lại trong ngăn tủ của Ridgway ở công ty Kenworth Company trong năm 1987, được phủ đầy những mảnh sơn "Imron" nhỏ li ti hoàn toàn trùng hợp với những gì tìm thấy trên thi thể các nạn nhân Wendy Coffield, Debra Estes và Debra Bonner.
Do đó Ridgway bị buộc tội giết các nạn nhân trên. Lúc này, các luật sư của Ridgway cố gắng để đạt được một thỏa thuận với đại diện viện kiểm sát Norn Maleng rằng: Ridgway sẽ không bị kết án tử hình, đổi lại, hắn không chỉ nhận tội cho tất cả các vụ giết người mà còn giúp đỡ Lực lượng đặc biệt tìm thấy thi thể các nạn nhân khác.
Maleng cân nhắc kỹ lưỡng vì cuối cùng đi đến quyết định rằng, sự thật vẫn quan trọng hơn là một cái án tử hình và thi thể các nạn nhân phải được tìm thấy.
Tháng 6/2003, viện kiểm sát và các luật sư của Ridgway đều đưa ra thông báo: Ridgway đã thừa nhận là thủ phạm của tất cả các vụ giết người và hắn đã giết người từ trước năm 1982 đến sau năm 1985. Mùa hè và mùa thu năm 2003, các nhà điều tra thuộc Lực lượng đặc biệt và các nhóm tìm kiếm cứu nạn đưa Ridgway đến quận King để hắn chỉ cho họ nơi vứt xác các nạn nhân. Hắn sống trong tổng hành dinh của Lực lượng đặc biệt cùng các nhà điều tra trong suốt 4 tháng liền.
- Ngày 16/8/2003, họ tìm thấy những mảnh xương người ở gần Enumclaw. Đó là xương của nạn nhân Pammy Aven, 16 tuổi, mất tích từ tháng 10/1983.
- Ngày 23/8/2003, nhóm điều tra phát hiện xương người ở gần con đường nối quận Kent với Des Moines. Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể xác định được danh tính nạn nhân.
- Tháng 9/2003, người ta tìm thấy bộ xương ở Snoqualmie, gần xa lộ I-90. Đó là xương của cô gái April Buttram, 17 tuổi, sống ở Spokane.
- Sau đó ít lâu, người ta tìm thấy xương của nạn nhân Marie Malvar ở một rãnh nước sâu gần Auburn.
Ngày 5/11/2003, phiên xét xử được mở với sự tham dự của gia đình các nạn nhân. Gary Rigdway bị cáo buộc là thủ phạm của 42 trong số 48 vụ giết người, cũng như 6 vụ giết người khác không có trong "danh sách chính thức". Không hề tỏ ra ân hận, Ridgway thừa nhận (với một giọng nói rất vô cảm) rằng hắn đã giết chết 48 phụ nữ và tất cả đều được tính toán trước.
- Tháng 10/1986, hắn giết Patricia Barczak, 19 tuổi, cô gái đang học nghề làm bánh ngọt. Mãi đến năm 1993, người ta mới tìm thấy xương sọ của Patricia ở gần xa lộ 18.
- Tháng 2/1987, hắn sát hại cô gái tóc vàng 21 tuổi, Roberta Hayes, biệt danh "Bobby Joe".
- Tháng 3/1990, hắn giết hại cô Marta Reeves, 36 tuổi, mẹ của 4 đứa con. Những người đi hái nấm đã phát hiện xác của Marta vào tháng 9/1990 tại một địa điểm gần xa lộ 410 ở Enumclaw.
- Tháng 8/1998, hắn tiếp tục giết chết Patricia Yellow Robe, một phụ nữ khá xinh đẹp, tóc nâu, 38 tuổi, là mẹ của 3 đứa con. Thi thể nạn nhân được phát hiện tại một bãi đỗ xe nhỏ ở Seattle.
Với các nhà điều tra của Lực lượng đặc biệt, Ridgway kể với họ về tất thảy 71 vụ giết người nhưng hắn chỉ đưa ra được những chứng cứ rất mập mờ và cuối cùng chỉ thừa nhận đã giết 48 người.
Ngày 18/12/2003, trong phiên tòa xét xử với sự hiện diện của tất cả các nhà điều tra đã điều tra vụ này từ năm 1982, thẩm phán Richard Jone kết án Ridgway 48 lần tội chung thân vĩnh viễn.Gia đình các nạn nhân được mời đến để nói vài lời với Ridgway, mỗi gia đình được nói trong vòng 15 phút. Trong số họ có những người anh, người chị, cha mẹ, bạn trai, con của các nạn nhân.
Đa số gia đình các nạn nhân tỏ ra rất giận giữ và muốn Ridgway bị "hỏa thiêu dưới địa ngục". Nhưng hắn không có phản ứng nào khi nghe những lời của họ. Hắn không hề thấy động lòng với nỗi đau mà họ phải gánh chịu vì mất người thân.
Nhưng một số người cũng sẵn sàng tha thứ cho hắn:
- Mẹ của nạn nhân Opal Mills nói: "Gary Leon Ridgway, tôi tha thứ cho anh".
- Cha của nạn nhân Linda Rule: "Chúa đã nói nên tha thứ cho tất cả, vì thế, tôi tha thứ cho anh".
- Các chị gái của nạn nhân Patricia Yellow Robe cũng nói những lời tương tự.
Trong khi đó, Gary Ridgway chẳng hề tỏ vẻ cảm ơn họ. Hắn chỉ xúc động khi nói về bản thân mình. Những giọt nước mắt của hắn chỉ dành cho mình chứ không phải cho các nạn nhân.
Các nạn nhân, phần lớn là gái mại dâm và đều bị thủ phạm siết cổ. Gary Ridgway thường đề nghị trả tiền cho các nạn nhân cao hơn "giá thường ngày" để chắc chắn rằng họ sẽ trèo lên xe của hắn. Sau này, Gary khai: "Điều đó không quan trọng bởi tôi biết rằng tôi sẽ không hề phải trả tiền họ".
Hắn thường để vài chai bia trong xe của mình và mời nạn nhân uống để cô ta xả hơi. Dĩ nhiên, hắn cũng để trên táp-lô xe vài món đồ chơi của cô con gái. Hắn thường đi lại với một cô gái nhiều lần trước khi quyết định giết cô ta vì làm như vậy nạn nhân mới tin tưởng hắn.
"Tôi giống như một người bình thường. Và tôi làm tất cả để những cô gái điếm cảm thấy dễ chịu với tôi. Bề ngoài của tôi trái ngược hắn với con người thực sự của tôi".
Tuy nhiên, Gary cũng gặp gỡ khá nhiều gái mại dâm và sau đó không giết họ. Mục đích của hắn là để các cô có thể làm chứng cho sự ngoại phạm của hắn trong trường hợp hắn bị các nhà điều tra nghi ngờ. Có những nạn nhân bị giết ngay ngoài trời, trên mặt đất, sau khi Ridgway lấy một tấm chăn ở trong chiếc pick-up của mình ra để trải xuống đất. Một số nạn nhân bị giết ở đằng sau chiếc xe.
Khi sống ở gần khu phố Strip, trong căn nhà nhỏ trên phố Military, Ridgway thường dẫn các nạn nhân của hắn về nhà và chỉ cho họ căn phòng của cậu con trai để "chứng tỏ với họ rằng anh ta là một người đàn ông "bình thường" để các cô không phải lo sợ".
Tại đó, anh ta yêu cầu các cô đi vệ sinh trước khi lên giường với mình. Một vài cô gái nghĩ rằng đó là một yêu cầu không bình thường, nhưng họ cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Thực chất, Ridgway không muốn các cô tè ra giường của hắn khi hắn siết cổ nạn nhân (điều thường thấy ở các nạn nhân khi bị siết cổ).
Trong mỗi lần quan hệ với gái mại dâm, Ridgway thường nằm đằng sau. Ở tư thế này, hắn có thể dễ dàng dùng cánh tay của mình vòng qua cổ nạn nhân và khiến họ nghẹt thở rồi chết. Đây là một kỹ thuật mà hắn học được khi còn trong quân đội.
Có những khi, Ridgway điên lên vì tức giận khi bị một vài nạn nhân cắn vào tay hoặc cào xước da. Lúc dó, hắn quyết định siết cổ nạn nhân bằng những sợi dây thừng, áo phông, thắt lưng hay một chiếc khăn tắm.
Trong lần sát hại Marie Malvar, hắn bị cô gái cào chảy máu và để che đậy vết thương này, hắn đã đổ axit lên cánh tay mình.
Mỗi lần giết chết nạn nhân xong, hắn đều tính toán xem phải di chuyển xác chết như thế nào và đến đâu. Ridgway khai: "Tôi mang họ ra hỏi nhà trong một chiếc túi nhựa hoặc một chiếc chăn cũ và tôi để họ vào trong chiếc pick-up của mình. Ngay sau đó, tôi mang xác đi vứt".
Sau khi siết cổ các nạn nhân, Ridgway thường cởi hết quần áo của họ trước khi mang xác chết đi rồi vứt quần áo vào trong những chiếc xe thùng chuyên thu gom quần áo đã qua sử dụng cho các tổ chức từ thiện, để cảnh sát không thể tìm được tinh dịch của hắn dính trên quần áo nạn nhân. Hắn cũng cắt móng tay của những cô gái đã cào xước da mình để các nhà điều tra không thể tìm thấy một mẩu da nào của hắn trên tay nạn nhân.
Sau khi bỏ xác, hắn trở về nhà và lau rửa sạch sẽ chiếc pick-up cũng như nhà cửa để xóa sạch mọi dấu vết của nạn nhân. Hắn bỏ những cái xác ở các địa điểm ít người qua lại, ở những rãnh nước, trong rừng hoặc gần các xa lộ cách sông Green hoặc sân bay Sea-Tac không xa. Hắn cũng thường bỏ xác nhiều nạn nhân ở cùng một địa điểm.
Ridgway không bao giờ giữ lại bất cứ thứ gì của các nạn nhân hay nhớ về những vụ giết người của mình, điều này không giống như phần lớn những tên giết người hàng loạt khác. Tuy nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng lấy một vài món đồ trang sức của nạn nhân và để chúng trong toilette nữ ở công ty Kenworth, nơi hắn làm việc.
Thực tế là Gary Ridgway không phải là một kẻ điên. Các luật sư của hắn cũng không cố gắng để khẳng định điều này. Hắn cũng không phải là một thiên tài, thậm chí chỉ số IQ của hắn thấp dưới mức trung bình. Tuy nhiên, hắn lại có trí nhớ rất tốt... với một số thứ. Hắn có khả năng suy tínhtrước từ rất lâu về các vụ giết người của mình.
Chính vì vậy mà Ridgway đã vượt qua được cả máy phát hiện nói dối. Hắn không hề thấy áy náy hay hối lỗi, trái lại rất tự hào về các vụ giết người của mình. Ridgway thú nhận với các chuyên gia tâm lý rằng hắn có thể sẽ giết chết vợ, mẹ và con trai mình cũng như bất kỳ ai cản trở hắn "tiếp tục sống" hoặc tiếp tục giết người.
Nhưng hắn đã không làm điều đó vì hắn không muốn bị bắt và ngồi tù. Ridgway là một con người khá lạnh lùng, hoàn toàn không có cảm xúc, là một cái máy giết người. Rất nhiều nạn nhân đã van xin hắn đừng giết họ vì họ còn con nhỏ và gia đình. Nhưng Ridgway bỏ ngoài tai tất cả.
Gary Ridgway không nhớ hết được tất cả các nạn nhân của mình. Theo Ridgway, hắn giết quá nhiều người nên không thể tính được con số nạn nhân là bao nhiêu. Hắn cũng không bao giờ muốn biết tên của họ hay họ là ai bởi hắn chỉ con họ là những "đồ vật bỏ đi sau khi sử dụng".
Hắn cũng không nhớ hết mặt các nạn nhân. Nhưng hắn lại nhớ tất cả những chiếc xe mình đã sử dụng, những ngôi nhà mà hắn sống khi còn nhỏ, những thay đổi trong công việc, những địa điểm cụ thể mà hắn đã bỏ xác nạn nhân và cả tình hình thời tiết của ngày mà hắn giết một ai đó. Hắn có thể nhớ được những địa điểm ở trong những bức ảnh nhưng lại không nhớ nổi khuôn mặt của bất kỳ nạn nhân nào.
Ridgway có một sở thích tình dục không bình thường. 3 người vợ cũ và nhiều bạn gái của hắn nói với các phóng viên rằng hắn nghiện tình dục đến nỗi không biết chán và muốn ân ái nhiều lần trong một ngày. Hắn cũng thường xuyên muốn làm điều đó ở những địa điểm công cộng hay trong rừng, kể cả những nơi mà một vài xác chết được phát hiện.
Ridgway có chung một tâm lý như những tên sát nhân hàng loạt khác: hắn thích giết người và tiếp tục giết người bởi vì giết người mang lại cho hắn cảm giác quyền lực và sự chế ngự mà hắn không có được trong cuộc sống thường ngày. Hắn luôn có cảm giác bị mẹ và những cô vợ lấn át và hắn muốn trở lại vị trí của "ông chủ".
Hắn chôn xác các nạn nhân ở những nơi vắng vẻ để người ta không phát hiện được thi thể của họ và để hắn có thể trở lại những nơi đó và nhớ lại cái cảm giác vui sướng khi hắn giết họ. Ridgway nghĩ rằng thi thể các nạn nhân thuộc về hắn. Sau này, Ridgway khai: "Một cô gái rất đẹp là tài sản của tôi, thuộc sở hữu của tôi, là thứ mà chỉ mình tôi mới biết và tôi rất nhớ khi cô ta được phát hiện hoặc tôi làm mất xác cô ta".
Hắn giải thích rằng đó cũng chính là lý do mà hắn chuyển một vài cái xác tới tận Oregon. Hắn không muốn Lực lượng đặc biệt tìm thấy bất kỳ "tài sản" nào của mình. Những cái xác đó vừa là gánh nặng mà hắn muốn trút đi nhưng cũng là thứ của cải mà hắn muốn giữ lại.
Khi cảnh sát tiến hành các cuộc thẩm vấn trong năm 2001 và 2003, Ridgway đã thể hiện sự vui sướng khi kể với họ về những tội ác của mình. Hắn nói một cách máy móc và rất lạnh lùng, không một chút hối lỗi và luôn tìm cách giảm nhẹ (sự dã man) cho những hành động của mình. Hắn phủ nhận đã suy tính những vụ giết người đó.
Cũng giống như những tên sát nhân hàng loạt khác, Gary Ridgway cáo buộc các nạn nhân đã khiến hắn bị kích động khi giục giã hắn hoặc không có hứng thú khi quan hệ với hắn. Họ khiến hắn "phát điên", đó là lỗi của họ. Đó cũng là lỗi của 2 cô vợ đầu mà hắn đã ly dị. Tất cả đều là lỗi của họ chứ không phải của hắn.
Ngoài ra, một số việc khiến hắn bị căng thẳng thần kinh tột độ và cách duy nhất để giải tỏa căng thẳng là giết những người phụ nữ. Gary thú nhận rằng hắn thích giết người và hắn chỉ làm điều đó vì sở thích: "Tôi chỉ muốn ngủ với họ và giết họ".
Có lần, Ridgway đã giết một nạn nhân khi cậu con trai 8 tuổi ngồi trong xe hơi. Hắn dẫn cô gái đến gần sân bay Sea- Tac trong khi con trai hắn ở lại trong xe. Khi hắn trở lại xe, cậu bé đã hỏi cô gái kia đâu và hắn trả lời rằng cô ta đã trở về nhà.
Một lần khác, hắn trở lại nơi đã bỏ xác một nạn nhân để quan hệ với xác chết. Trong khi đó, cậu con trai ngủ trong xe pick-up, cách đó chỉ 10m. Khi các nhà điều tra hỏi rằng hắn sẽ làm gì nếu cậu con trai tỉnh dậy và có thể sẽ kể những việc hắn làm cho ai đó, Ridgway không trả lời. Họ lại hỏi: "Liệu anh có giết nó không", hắn trả lời: "Không... Nhưng cũng có thể tôi sẽ làm vậy".
Nhưng cũng có những lúc, Ridgway không muốn giết người: "Thỉnh thoảng, tôi không có "nhu cầu" giết người. Đó là khi tôi có một ngày làm việc tốt đẹp. Một ai đó vỗ lưng tôi và nói với tôi rằng tôi đã làm việc rất tốt, nhưng cũng rất hiếm. Hoặc đó là ngày sinh nhật tôi... hoặc đơn giản là vì tôi không có thời gian để giết người".
Khi gia đình các nạn nhân gọi hắn là "con quỷ", là "kẻ độc ác tột cùng", Ridgway đã thừa nhận họ có lý. Nhưng đó không phải là "lỗi của hắn". Hắn giết người bởi vì "hắn thiếu tình yêu". Tuy nhiên, sau đó hắn lại giải thích với thanh tra Reichert rằng hắn giết các nạn nhân vì: "Tôi có hứng thú tình dục không giới hạn, bởi vì họ là gái điếm. Tôi muốn giết họ... Tôi muốn kiểm soát họ... Bạn không thể kiểm soát ai đó nếu bạn không giết họ... Tôi ghét họ".
Ridgway sinh năm 1949 tại Salt Lake City. Ông bà Thomas và Mary Ridgway sinh được 3 người con trai, Gary là con út nhưng 3 anh em không mấy khi gần gũi nhau. Bố mẹ Gary thường xuyên di chuyển chỗ ở và gia đình họ cũng từng sống ở Idaho. Năm 1960, họ chuyển đến bang Washington và sống tại quận King. Ridgway lớn lên ở miền nam thành phố Seattle, trong một khu trung lưu, không xa sân bay quốc tế Sea-Tac.
Cha của Gary là lái xe bus và thường xuyên đi trên xa lộ 99 (còn có tên là Pacific Highway). Ông thường xuyên cằn nhằn về sự xuất hiện của những cô gái mại dâm ở khu phố "Strip" nằm dọc xa lộ này. Còn mẹ của Gary làm công việc bán hàng. Bà là một phụ nữ bình thường nhưng đáng kính. Chính bà là người gánh vác mọi công việc trong gia đình bởi ông Thomas người đàn ông thụ động trong khi bà Mary lại rất độc đoán và có uy.
Bà có ảnh hưởng lớn đối với các con trai. Gary Ridgway thích mọi người ngưỡng mộ mẹ mình. Nhưng không may cho Gary là bà Mary lại đòi hỏi quá nhiều, quá kỳ vọng vào con trai trong khi cậu bé lại khá "chậm chạp" về nhận thức. Vì vậy, bà chẳng bao giờ hài lòng với cậu con út trong gia đình.
Gary là một cậu bé nhút nhát, có vấn đề về trí nhớ, dị ứng với rất nhiều thứ và mắc chứng loạn đọc. Cậu bé gặp rất nhiều khó khăn trong việc đọc, vì vậy khi đi học, Gary đã bị lưu ban nhiều lần. Gary nhận thấy mình là một kẻ ngu đần và không có khả năng làm được việc gì.
Nhưng điểm mạnh lại nằm ở chính đôi bàn tay của nó và ông Thomas đã hướng dẫn con trai sửa chữa những chiếc xe ô tô gia đình cùng với hai anh trai. Ông chỉ cho Gary làm thế nào để đánh lại những thằng con trai mạnh hơn khi bị chúng bắt nạt. Gary đã ghi nhớ mãi bài học đó và thực hành ngay những điều bố dạy khi những cậu bạn khác gây sự với mình.
Gary còn mắc chứng tè dầm (nó thường xuyên tè dầm ra giường) và điều tồi tệ đó kéo dài suốt thời niên thiếu. Mỗi khi Gary tè dầm, bà Mary là người tắm rửa cho cậu bé, điều đó đã khiến trong lòng Gary dấy lên những cảm xúc pha trộn giữ sự kích thích tình dục và sự giận dữ vì nhục nhã.
Nhìn chung, Gary Ridgway cũng có những hành động rất giống những tên giết người hàng loạt khác. Khi còn là một thiếu niên, hắn đã có sở thích phóng hỏa vào các gara ôtô, thường xuyên giận dữ, những ý nghĩ hung bạo cũng bắt đầu tràn ngập trong đầu óc.
Hắn thích giết chết những con chim đậu trên cây và làm đau những con vật nuôi của những nhà hàng xóm. Gary cũng giết chết một trong những con mèo của gia đình bằng cách nhốt nó vào trong tủ lạnh cho đến khi con mèo chết vì lạnh. Hắn thu dọn hiện trường rất nhanh vì lo sợ rằng mọi người sẽ phát hiện ra hành động của mình. Hắn rất vui sướng khi nghĩ rằng chẳng ai biết được hắn đã giết chết một con mèo hay phóng hỏa đốt gara nhà hàng xóm.
Lớn hơn chút nữa, Ridgway ăn trộm bất cứ thứ gì bày ra trước mắt mình và trở thành kẻ trộm chuyên đột nhập nhà hàng xóm. Năm 17 tuổi, Gary thường xuyên thủ dâm ngay trước cửa sổ phòng hắn. Sex đã trở thành nổi ám ảnh với hắn.
Rồi Gary nhận ra rằng giết một người còn sống sẽ mang lại cho hắn một cảm giác khó tả về uy quyền, sức mạnh và tầm quan trọng. Vì vậy, lúc nào trong túi hắn cũng thủ sẵn một con dao nhỏ. Năm 15 tuổi, một buổi tối, trên đường đi đến nhà một người bạn, Gary phát hiện một cậu bé 6 tuổi đang đi trên đoạn đường vắng, xung quanh có nhiều bụi cây.
Hắn đề nghị cậu bé cùng "xây dựng một lâu đài" trên cây. Cậu bé ngây thơ ngay lập tức đi theo hắn. Sau đó, Ridgway không ngần ngại nắm lấy cậu bé bằng đôi tay rắn chắc của mình rồi bất ngờ đẩy cậu bé vào bụi cây. Hắn rút dao, đâm nhiều nhát vào người cậu bé rồi để mặc cậu bé lại đó với máu chảy lênh láng và bỏ đi không một chút ăn năn, hối hận.
Hắn chạy về nhà và trốn dưới tầng hầm. Gary lo sợ rằng cậu bé có thể sống lại và nhận ra hắn. Nhưng ngày hôm sau, hắn lại thấy tự hào vì mình đã không bị bắt giữ: một giáo viên đã phát hiện cậu bé 6 tuổi trong bụi cây và đưa đến bệnh viện nhưng nó lại không thể miêu tả được gì về kẻ đã tấn công mình cho cảnh sát. Cậu bé chỉ biết rằng mình bị một thiếu niên tấn công.
Sau này khi bị bắt giữ, Ridgway đã thú nhận vào thời điểm đó, hắn từng mơ sẽ đâm dao vào mẹ mình và cắt thi thể bà thành từng mảnh.Cũng từ đó, Gary ngày càng bị kích thích bởi bạo lực. Rồi người ta phát hiện một cậu bé bị chết trong hồ Angle, Ridgway cũng đến đó để bơi và bị ám ảnh rất nhiều bởi cái chết này.
Gary có rất ít bạn bè và hiếm khi đi cùng những cô bạn gái, mặc dù hắn thường xuyên bị ám ảnh và luôn mơ thấy vô số những vụ cưỡng hiếp các cô gái. Hắn có sở thích đi câu cá và những cuộc dạo chơi trong rừng. Hắn học cách trốn trong những bụi cây để quan sát những mọi người mà không để họ phát hiện ra mình.
Ridgway học tại trường Tyee ở Sea-Tac và nhận bằng tú tài vào năm 1969 khi hắn 20 tuổi. Theo một bạn học thời đó, trong suốt thời gian đi học, Gary không để lại ấn tượng gì ngoại trừ việc hắn luôn gây ra những rắc rối từ những việc rất nhỏ nhặt. Sau khi tốt nghiệp trung học, Gary làm việc tại hãng chế tạo xe tải Kenworth nhưng tháng 8/1969, hắn đột ngột quyết định gia nhập hải quân. Tàu hải quân mà Gary làm việc được điều động đến tận vùng biển Philippines. Tại đó, Ridgway thường xuyên qua lại với gái mại dâm và bị mắc bệnh lậu.
Sau đó, hắn trở về Seattle và kết hôn với cô bạn gái thời trung học Claudia Kraig vào ngày 15/8/1970. Hắn thường dẫn vợ đến những nơi có cây cối rậm rạp ở quận King để ân ái. Một thời gian sau, vợ chồng Ridgway chuyển nhà đến San Diego và Gary tiếp tục làm nhiệm vụ trong lực lượng hải quân trong vòng 6 tháng. Hắn lại tiếp tục qua lại với gái mại dâm. Còn lại một mình, đơn độc giữa thành phố mà cô chẳng quen biết ai, Claudia chuyển đến sống với vợ của một thủy thủ, rồi có quan hệ với những người đàn ông khác.
Ngày 23/7/1971, Gary trở về và quyết định rời khỏi lực lượng hải quân. Cuộc sống vợ chồng của Gary và Claudia lại tốt đẹp. Họ chuyển đến sống cùng với bà Mary nhưng Claudia lại không thể chịu được tính khí độc đoán của bà. Tháng 8 năm đó, cô quyết định rời bỏ Gary để trở về San Diego.
Tháng 9, Ridgway nộp đơn ly hôn và trở về cuộc sống độc thân vào tháng 1/1972. Mang trong lòng cảm giác bị phản bội, Gary coi Claudi như một gái điếm nhưng hắn cũng không hề có hành động hung bạo nào với vợ cũ. Hắn gặp gỡ nhiều phụ nữ khác nhưng qua lại với họ chỉ một thời gian ngắn rồi lại bắt đầu quan hệ với gái mại dâm ở đoạn đường "Strip" trên xa lộ 99 (Pacific Highway).
Sau đó, Gary ứng tuyển vào lực lượng cảnh sát ở thành phố Seatle nhưng thất bại trong các lần test tuyển dụng. Gary quyết định trở lại làm việc ở công ty Kenworth, tại đó hắn làm công việc sơn khung xe tải và gắn bó với công việc này suốt 30 năm. Nhà máy của Kenworth nằm cách xa lộ Pacific Highway chỉ vài cây số và Ridgway, với thời gian làm việc từ 6h đến 15h, ngày nào cũng đi qua đoạn đường "Strip".
Tại công ty Kenworth, Gary được coi là một công nhân chăm chỉ, cẩn thận và đáng tin cậy, một người đàn ông tốt bụng và thân thiện. Nhưng, một số đồng nghiệp nữ lại không thích những điều kỳ dị trong cách đối xử của hắn: Gary thường xoa bóp vai các đồng nghiệp nữ khi họ không nhờ hắn, hoặc động chạm và cổ, vào lưng họ.
Tháng 7/1972, Ridgway gặp Marica Winslow, một phụ nữ trẻ hiền dịu. Marcia thấy xúc động với sự chú ý mà Gary dành cho cô. Về phần mình, Gary cũng nhận thấy Marica coi hắn như một người đẹp trai hơn những người đàn ông khác. Hắn rất sung sướng vì sự ngưỡng mộ này.
Họ nhanh chóng cặp kè với nhau và dọn đến ở cùng trong một ngôi nhà nhỏ ở Maple Valley trước khi kết hôn vào tháng 12/1973. Những người hàng xóm coi Ridgway là người đàn ông dễ mến và niềm nở, mặc dù Gary không mấy khi trò chuyện với họ. Marica nhanh chóng nhận ra những sở thích quái đản về tình dục của Gary.
Tháng 9/1975, họ sinh được một cậu con trai và đặt tên là Matthew. Ridgway tỏ ra là một ông bố rất yêu và chăm chút con, thường đem theo con đến những tiệm bán đồ cũ, một trong những sở thích của hắn để mua một đống đồ cũ mang về sửa chữa trước khi bán lại chúng.
Sau khi có con, vợ chồng Ridgway thường xuyên đến nhà thờ để rửa tội và Ridgway ngày càng trở thành kẻ cuồng tín. Mục sư tại nhà thờ này thuyết giảng rằng phụ nữ bao giờ cũng thấp kém hơn đàn ông, rằng họ phải phục tùng chồng mình, không bao giờ được cắt tóc, không được tô son môi đỏ... Nhưng Marica lại không hề nghĩ rằng Ridgway lại tin vào những lời thuyết giảng của mục sư. Cô bắt đầu thấy lo lắng vì những hành động của Ridgway.
Anh ta có thể ngồi nhiều giờ để đọc kinh tháng. Rồi một buổi tối, khi họ trở về từ một buổi dạ tiệc, Marica suýt ngã và Ridgway đã dùng cánh tay mình vòng qua cổ vợ. Anh ta cố gắng chẹt cổ vợ và Marcia không thể hiểu được điều gì đang diễn ra.
Cô vùng vẫy và cuối cùng cũng thoát khỏi tay Gary. Cô quay lại nhìn chồng nhưng Gary làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Một lần khác, khi cả hai đang đi dạo trong rừng, Gary bỗng nhảy chồm lên người vợ. Rồi khi họ ân ái, anh ta cũng có những hành động như muốn bóp cổ Marica.
Năm 1978, họ chuyển đến sống tại một ngôi nhà ở Burien, xung quanh toàn là rừng. Marica nhận ra rằng Gary ít đến nhà thờ hơn và thường xuyên về nhà muộn trong bộ dạng quần áo lấm lem và ướt nhẹp.Quan hệ của Marica với mẹ chồng bắt đầu căng thẳng và cô bị lên cân chóng mặt. Marica quyết định phải giảm cân. Sau vài tháng, cô sụt cân khá nhiều và trở thành một phụ nữ quyến rũ. Lúc này, Ridgway tỏ ra ghen tức khi những người đàn ông khác cứ ngắm nhìn vợ mình một cách say đắm.
Vợ chồng Ridgway lại chuyển nhà một lần nữa và lần này căn nhà mà họ sống nằm ở gần Star Lake Road, ở cuối của một ngõ cụt, vẫn ở phía nam quận King. Marcia bắt đầu ra khỏi nhà cùng những cô bạn gái, thường xuyên đến các quàn bar và tận dụng vóc dáng của mình để kiếm tiền. Ridgway cuối cùng cũng biết rằng vợ mình không đi qua đêm với những cô bạn gái mà đi khiêu vũ trong các quán bar.
Anh ta muốn Marica dành thời gian để chăm sóc chồng con và không có chuyện một người phụ nữ được tự do vui chơi mà không có chồng đi cùng. Trong lòng Gary lúc này lại dấy lên một nỗi căm hận mới. Tháng 7/1980, Marica gửi đơn kiện cho cảnh sát với nội dung rằng Gary đã quấy rối cô bằng điện thoại để đạt được mục đích ly dị.
Cũng trong thời gian này, Ridgway bị bắt giữ vì đã tấn công một gái mại dâm nhưng do thiếu chứng cứ, cảnh sát buộc phải thả anh ta. Marcia rời bỏ Gary đến sống ở quận Kent và họ chính thức ly hôn vào tháng 5/1981.
Ridgway được phép ở cùng cậu con trai Matthew vào các dịp cuối tuần và hàng tháng phải chu cấp tiền nuôi con cho vợ cũ.Ít lâu sau, Gary đăng ký tham gia vào câu lạc bộ của những ông bố độc thân. Anh ta qua lại với hàng chục phụ nữ.
Tháng 5/1981, Ridgway bắt đầu qua lại với một phụ nữ tên Darla, đã có 5 đứa con. Darla thấy Gary có vẻ tốt bụng, dễ mến, mạnh mẽ, điềm tĩnh và chải chuốt. Họ có một vài điểm chung và thường xuyên ân ái với nhau, lúc thì ở nhà, lúc thì trong rừng hoặc trong xe hơi... Thỉnh thoảng họ đi cắm trại cùng nhau bởi vì Ridgway rất thích ở lại trong rừng, gần sông Green.
Sau đó, quan hệ giữa hai người bị rạn nứt khi Ridgway thông báo với Darla rằng anh ta có ý định đưa đơn kiện để giành được toàn quyền nuôi cậu con trai Matthew. Darla không đồng ý và họ chia tay.
Tháng 11/1981, Ridgway mua một ngôi nhà cách đoạn đường Strip chỉ vài trăm mét. Anh ta sống ở đó một mình đến tận năm 1985. Nhưng Gary chẳng mấy khi ở nhà, những cánh cửa thường xuyên đóng chặt và hàng xóm chẳng bao giờ trông thấy anh ta. Họ không hề hay biết Gary đang "bận bịu" với việc dụ các cô gái mại dâm bằng những món tiền mua dâm hậu hĩnh để rồi sau đó sát hại họ một cách không thương tiếc.
Năm 1985, Gary gặp Judith Lynch khi tham gia câu lạc bộ những ông bố, bà mẹ độc thân. Một năm trước đó, cô đã ly dị khi người chồng thú nhận anh ta bị đồng tính. Cả 2 nhận thấy giữa họ có nhiều điểm chung, đặc biệt là sở thích hòa mình vào thiên nhiên. Judith rất thích sự hóm hỉnh, mạnh mẽ, bình thản của Gary trong khi Gary thích sự dịu dàng và lòng ngưỡng mộ mà Judith dành cho mình cũng như sự tôn trọng của cô đối với bà mẹ của hắn. Gary thường dẫn Judith đi cắm trại trong khu rừng gần xa lộ 410, phía đông Enumclaw và ở sông White...
Tháng 5/1985, Judith chuyển đến sống tại nhà của Ridgway ở đường Military. Cô chăm lo mọi việc trong gia đình, kể cả việc kiếm tiền. Còn Gary đồng ý để cô con gái riêng của Judith cùng bạn trai và đứa con của chúng đến sống cùng 2 người trong một thời gian.
Tháng 9/1989, Gary và Judith chuyển tới sống ở trong một ngôi nhà rộng hơn, đẹp hơn ở Des Moines. Cô làm việc trở lại để giúp Gary trang trải tiền mua ngôi nhà này.
Bị ảnh hưởng từ vợ, Ridgway cố gắng tạo dựng mối quan hệ thân mật với những người hàng xóm, tỏ ra thiện chí với họ. Gary cố tỏ ra mình có một cuộc sống bình thường nhưng sự thực hắn lại luôn bị ám ảnh bởi những gái mại dâm. Hắn có mặt ở khắp mọi nơi, trong những chiếc xe, trên những con phố tối tăm. Đó là những lúc Gary đi tìm kiếm các nạn nhân của mình.
Hiện kẻ sát nhân hàng loạt này vẫn đang thụ án tại nhà tù Walla Walla ở bang Washington. Đến tận cuối đời, Gary cũng không thể mơ có được một ngày tự do bởi những tội ác mà hắn gây ra đã phải trả giá bằng 48 án chung thân vĩnh viễn.
Nguồn: chapcathegioi.com