"Tôi biết tôi là một con quỷ hay một kẻ tâm thần, thậm chí là cả hai. Bây giờ, tôi tin là tôi không được khỏe về tinh thần. Bác sỹ đã nói với tôi về căn bệnh này và tôi có một vài hiện tượng như thế. Tôi biết nguyên nhân vì sao tôi lại làm những việc tổn hại như thế…Cảm ơn Chúa, tôi sẽ không gây thêm bất cứ tổn hại nào nữa. Tôi tin rằng chỉ có chúa Jesus có thể cứu rỗi tôi từ những tội ác tôi gây ra...". Đây là những lời sau cùng mà kẻ từng giết rất nhiều người, ăn thịt họ và coi xương người như những chiến lợi phẩm được thốt ra sau khi nghe toà tuyên án 957 năm tù giam. Tên sát nhân này chính là Jeffrey Dahmer, cư dân ở Milwaukee, Mỹ, con trai của một nhà hóa học.
Konerak, 14 tuổi là người may mắn duy nhất chạy trốn được tay ác quỷ. Đó là một cơ hội duy nhất để cậu bé trốn thoát khỏi căn hộ kinh hoàng, nơi có người đàn ông tóc vàng Dahmer đang tìm cách đánh thuốc mê mình. May mắn dường như đã đến với nó khi tay ác quỷ đó đột nhiên ra ngoài và Konerak thì chạy xung quanh căn hộ để tìm đường thoát thân. Với sức mạnh, nghị lực và bản năng sinh tồn trỗi dậy, Konerak phi ra khỏi đó trong tình trạng trần truồng và chạy thật nhanh vì đây là cơ hội duy nhất để sống sót. Lúc đó khoảng gần 2 giờ sáng, và cậu đã được Sandra Smith bắt gặp. Ngay lập tức cô gọi điện thoại cho 911.
Sau đó không lâu, hai cảnh sát và các nhân viên y tế đã có mặt ở hiện trường. Nhân viên y tế nhanh chóng dùng chăn quấn quanh người cậu bé và cảnh sát cũng cố gắng để hiểu dược những điều mà cậu bé người châu á này trình bày. Sandra Smith và em họ, Nicole Childress, 18 tuổi, đang đứng gần đứa trẻ khi cảnh sát thành phố Milwaukee đến. Người đàn ông cao lớn, tóc vàng cũng đứng gần cậu bé. Người đàn ông tóc vàng cao lớn nói với cảnh sát rằng Konerak, 19 tuổi, là người tình của hắn và cậu bé đang say xỉn. Konerak đã bị đánh thuốc mê nên nói không còn mạch lạc nữa và cũng không thể cãi lại những lời bịa đặt của người đàn ông kia. Như để chứng minh cho những điều mình vừa nói, Dahmer đã đưa cảnh sát tấm ảnh chụp Konerak. Hai cô gái cố gắng xen vào cuộc nói chuyện, tuy nhiên viên cảnh sát cứ lờ họ đi và chỉ nghe những lời của người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt kia. Hai cô cảm thấy rất tức giận và lấy làm khó chịu bởi chính họ là nhân chứng đã nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu bé khi cố gắng chạy thoát người đàn ông tóc vàng trước khi cảnh sát đến.
Để xác minh lại lời khai của người đàn ông tóc vàng, hai viên cảnh sát đã cùng cậu bé và tên tóc vàng đến căn hộ hắn ta đang sống. Quần áo của Konerak được thấy trên ghế sofa và ở đó còn có hai bức ảnh thằng bé trong chiếc quần đùi màu đen.
Konerak ngồi im trên ghế sofa và không thể thốt ra được lời nào thậm chí nó còn không hiểu rõ được những lời giải thích của người đàn ông tóc vàng với cảnh sát. Hắn xin lỗi cảnh sát khi bạn tình của mình làm náo động và hứa không để những việc thế này xảy ra một lần nào nữa.
Cảnh sát đã tin vào những lời người đàn ông nói và cũng không muốn nán lại thêm bất kỳ phút nào ở trong căn hộ của những người đồng tính luyến ái, họ rời đó khi Konerak vẫn ngồi im trên ghế. Tuy nhiên, họ đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong ngôi nhà lạnh lẽo đó.
Cái mà họ để lỡ trong phòng ngủ của căn hộ là một xác chết của Tony Hughes đang bị phân hủy. Cái mà họ đã để lỡ là ngay khi những viên cảnh sát rời đi, hắn ta đã quay ra bóp cổ cậu bé châu á và quan hệ tình dục với xác chết. Cái mà họ đã để lỡ là những bức ảnh mà kẻ sát nhân đã chụp cảnh giết cậu bé, chặt thành nhiều mảnh và đầu lâu giữ lại như là một chiến lợi phẩm. Câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Mẹ của 2 cô gái đã báo cảnh sát khi bắt gặp cậu bé chạy trên đường, Glenda Cleveland, 36 tuổi, đã gọi cho cảnh sát để hỏi cho rõ điều gì đã xảy ra với cậu bé người châu á.
Bà hỏi nó bao nhiêu tuổi và nhận được câu trả lời từ phía chính quyền: "Nó không phải đứa trẻ. Đó là người đã trưởng thành". Tuy nhiên, Cleveland vẫn tiếp tục đặt ra những câu hỏi, điều đó khiến viên cảnh sát trực điện thoại khó chịu: "Thưa bà, tôi không phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa. Đó là tất cả những gì tôi biết. Cậu ta đang sống trong căn hộ của bạn trai mình. Và đương nhiên tôi không thể can thiệp vào cuộc sống của họ".
Hai ngày sau đó, Cleveland gọi điện lại cho cảnh sát và đọc bài báo viết về sự mất tích của một cậu bé người Lào tên là Konerak Sinthasomphone trông rất giống với cậu bé đã chạy trốn từ nhà Jeff Dahmer. Cảnh sát dập máy và không nói một lời nào. Bà Cleveland cố gắng để liên lạc với cảnh sát FBI khu vực Milwaukee nhưng không được.
Hai tháng sau đó, 22/7/1991, hai cảnh sát khu vực Milwaukee lái xe tuần tra quanh trường đại học Marquette, khu vực có tỉ lệ tội phạm khá cao. Khoảng nửa đêm, hai viên cảnh sát thấy một người đàn ông với chiếc tay bị còng. Họ hỏi anh ta đã làm gì và cho rằng gã đàn ông này vừa chạy trốn khỏi những nhân viên cảnh sát khác. Người đàn ông bắt đầu kể về người đàn ông kỳ lạ đã đấm anh ta tại chính căn hộ của mình. Đó là Tracy Edwards. Câu chuyện của Edwards có chút gì đó liên quan tới những người đồng tính luyến ái, thông thường cảnh sát sẽ tránh những trường hợp thế này, song 2 viên cảnh sát nghĩ rằng nên kiểm tra về người đàn ông đã đấm Edwards. Người đó sống ở khu chung cư Oxford tại phố 924 North 25th.
Họ gõ cửa căn hộ số 213 và một người đàn ông tóc vàng tầm 31 tuổi trông khá sáng sủa xuất hiện. Hắn ta đề nghị vào phòng ngủ để lấy chìa khóa mở còng tay. Edwards nhớ rằng con dao mà hắn đe dọa mình cũng ở trong phòng ngủ. Một trong hai viên cảnh sát quyết định cùng đi vào phòng ngủ. Cảnh sát để ý đến những bức ảnh ở quanh phòng, và nó khiến cho anh ta sửng sốt: chặt cơ thể của người, đầu lâu trong tủ lạnh. Anh ta nhanh chóng còng tay người đàn ông này và ra lệnh bắt giữ hắn, Jeffrey Dahmer.
Người đàn ông tóc vàng lao vào đánh viên cảnh sát đang khống chế mình. Trong khi đó, viên cảnh sát còn lại tiến tới gần chiếc tủ lạnh và mở ra. Anh ta đột nhiên đóng sầm cánh cửa lại và la lớn: "Có một cái đầu ở trong tủ lạnh". Cảnh sát tiến hành khám xét ngôi nhà và rùng mình trước sự ghê tởm. Mùi hôi thối bao phủ quanh căn nhà. Trong tủ lạnh, thùng soda xuất hiện một cái đầu đang phân hủy. Trên ngăn đá còn tới 3 cái đầu nữa được gói rất gọn gàng bên trong các túi nylon.
Trong căn hộ có một cánh cửa thông phòng ngủ với nhà tắm và nó được trạng bị một chiếc chốt rất chắc chắn. Anne E. Schwartz, phóng viên đầu tiên có mặt tại hiện trường đã viết lại những gì cô nhìn thấy vào quyển sổ tay của mình: "Số người bị giết có thể không chỉ dừng lại ở đó. Chiếc nồi áp suất ở cuối phòng chứa một vài bàn tay và dương vật đang bị phân hủy. Cái giá phía trên nồi hơi còn có 2 chiếc đầu lâu. Ngoài ra, cồn êtylic, thuốc gây mê, và chất formaldehyt (dùng để bảo quản bộ phận sinh dục nam) được tìm trong một vài cái chai thủy tinh. Cả những bức ảnh do chính Dahmer chụp các nạn nhân cũng được các nhà điều tra tìm thấy. Trong số đó có bức ảnh chụp đầu của một người đàn ông trong bồn rửa bát; cái khác lại chụp nạn nhân bị mổ phanh dọc từ cổ xuống đến háng, vết cắt rất ngọt và tôi có thể nhìn thấy rõ cả xương chậu". Một vài bức ảnh nữa chụp những nạn nhân trước khi bị giết trong tư thế như nô lệ tình dục.
Các bác sỹ pháp y tiến hành phân tích mẫu ADN của những người đàn ông trẻ bị mất tích và cả họ hàng thân thích của Dahmer. Và cả thế giới đang cố hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong căn hộ số 213. Và các giả thiết đã được đặt ra.
Đầu người trong tủ, khoan lỗ trên đầu, cho rằng thây ma sẽ sống lại bằng cách ăn thịt, quan hệ tình dục với xác chết, uống rượu mọi lúc mọi nơi, xây mồ lớn trong nhà, thủ dâm... Một chân dung Jeffrey Dahmer gớm ghiếc hơn những gì người ta có thể tưởng ở một con người. Vậy nhưng đó lại là sự thực ở cậu con trai vốn là con của một tiến sỹ hóa học. Động cơ nào dẫn đến những thay đổi và biến một cậu bé hiền lành trở thành một ác quỷ như vậy?
Sau khi những hình ảnh ghê rợn ở nhà Dahmer được công bố, cảnh sát, chuyên gia pháp y, truyền thông, gia đình các nạn nhân mất tích, gia đình Dahmer, toàn thể dân cư Milwaukee và toàn thể thế giới đã cố gắng để hiểu điều gì đã xảy ra trong căn hộ số 213. Và bí mật dần được hé lộ sau khi rất nhiều nhà điều tra vào cuộc. Người đầu tiên điều tra kỹ càng về Jeffrey Dahmer là thám tử Patrick Kennedy. Người đàn ông to lớn với bộ râu quai nón oai hùng đó chính là người duy nhất được Dahmer kể cho nghe chi tiết về quãng thời gian 13 năm giết chóc của hắn.
Dahmer bắt đầu thích giết đàn ông và quan hệ với thi thể của họ khi mới 14 tuổi nhưng hắn đã kiềm chế được sở thích quái đản này tận đến khi tốt nghiệp cấp 3 vào tháng 6/1978. Một lần, khi Dahmer đang sống với bố mẹ ở Bath, Ohio, hắn đi nhờ xe một người có tên Steven Hicks. Họ đã cùng nhau quan hệ và uống bia nhưng sau đó Hicks muốn đi. Dahmer thì không muốn nghĩ tới cảnh người đàn ông đó rời xa mình nên đã dùng thanh tạ đập vào đầu Hicks cho đến chết. Sau đó, hắn cắt thi thể ra từng mảnh, cho vào những túi rác lớn và ném chúng vào khu rừng ngay phía sau ngôi nhà.
Tháng 10/1981, lần đầu tiên hắn bị bắt do say rượu gây náo loạn. Mọi chuyện đều được kiểm soát trong 4 năm sau cho đến khi gã bị bắt lại vào tháng 9/1986 vì tội thủ dâm trước mặt 2 bé trai. Và y bị quản chế trong 1 năm sau đó. Hắn bắt đầu ra tay với nạn nhân xấu số thứ 2, Steven Toumi, tại một phòng khách sạn vào tháng 9/1987. Dahmer không nhớ mình đã giết anh ta như thế nào, nhưng khi gã thức dậy, Toumi đã chết và chảy máu ở miệng. Hắn mua một vali to và nhét xác vào đấy. Sau khi mang Toumi xuống tầng hầm ngôi nhà, hắn bắt đầu làm tình và thủ dâm với xác chết, chặt chân tay và mang đi vứt. Vài tháng sau, hắn chọn được nạn nhân thứ 3, một cậu bé 14 tuổi, thổ dân Mỹ tên là Jamie Doxtator. Tháng 3/1988, hắn giết Guerrero tại 1 quán bar dành cho dân đồng tính ở Milwaukee. Mùa hè năm đó, Dakmer giết 4 người đàn ông.
Vào ngày 14/5/1990, Dahmer chuyển tới căn hộ số 213 trên phố 924 North 25th Street và sự giết chóc bắt đầu dã man hơn. Trong vòng 15 tháng, hắn ta đã cướp đi sinh mạng của 12 người đàn ông. Sự điên cuồng này lên tới đỉnh điểm vào khoảng tháng 5 tới tháng 7/1991. Trong thời gian này, cứ 1 tuần hắn giết chết một người. Ba người da đen, 1 người da trắng, 1 người Lào và một người Tây Ban Nha đã trở thành nạn nhân của Dahmer. Song không phải tất cả đều là những người đồng tính hay lưỡng tính. Nạn nhân trẻ nhất là Konerak, 14 tuổi, và người già nhất 31 tuổi.
Không hiếm những loài động vật ăn thịt đồng loại và Dahmer cũng thú tính không kém. Kẻ bệnh hoạn này đã khẳng định rằng hắn cũng ăn thịt của các nạn nhân bởi vì hắn tin rằng những người đó sẽ sống lại trong hắn.
Tại sao Jeffrey Dahmer lại trở nên thú tính như vậy? Hắn đã trở thành một tên giết người nguy hiểm, một kẻ ăn thịt người và một kẻ bị bệnh thần kinh như thế nào? Có rất ít câu trả lời thuyết phục dù đã có một vài quyển sách giải thích về căn nguyên của vấn đề này: do tuổi thơ ấu không yên bình, bố mẹ không nuôi nấng tốt, đầu bị chấn thương, tác hại của chứng nghiện rượu, nghiện ma túy.
Còn trong cuốn sách “Câu chuyện của người làm cha”, ông Lionel Dahmer, bố của sát nhân thì cho rằng cha mẹ luôn muốn mang đến sự giáo dục tốt nhất dành cho con, tuy nhiên những đứa trẻ đã tự dựng lên một rào cản rất lớn, tách rời bố mẹ chúng. "Họ rất sợ khi con cái mình trở nên như thế, nó như là một dòng nước xoáy và sẽ cuốn luôn con bạn đi". Lionel cũng khá thẳng thắn nhìn nhận những tiêu cực ảnh hưởng trong đời sống của Dahmer. Không có gia đình nào hoàn hảo. Mẹ của Dahmer có sức khỏe không tốt, thường xuyên đau ốm. Còn bố của Dahmer là một nhà hóa học đã lấy được bằng tiến sỹ. ông thường xuyên ở nơi làm việc để tránh những sự rắc rối trong gia đình. Vợ chồng lạnh nhạt, xa cách. Và họ ly hôn khi Dahmer mới 8 tuổi.
Song đó không phải là nguyên nhân cốt yếu dẫn đến việc thay đổi nhân tính một cách không thể kiểm soát như vậy.
Theo ông Lionel thì lý do chính khiến Dahmer thay đổi bản chất là do việc chuyển tới sống tại Ohio. Dahmer lạc lõng giữa đám bạn bè và càng ngày càng thu mình lại. Và từ năm 10 đến 15 tuổi, Jeffrey Dahmer bắt đầu thể hiện sự quái đản của mình. Cậu bé thường xuyên lục tìm những túi rác xung quanh nơi ở để sưu tầm xác hay một phần của những con vật đã chết để lập ra nghĩa trang của riêng mình. "Nó lột da của chúng. Có khi còn cắm đầu của một con chó trên cái cọc", ông Lionel nhớ lại. Và cậu bé cũng bắt đầu bị cuốn vào ý nghĩ về tình dục.
Trong khi những đứa con trai khác mải lo theo đuổi sự nghiệp, học hành và tạo lập gia đình thì Dahmer lại chẳng có mục tiêu gì. " Nó hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống bình thường, sống theo cách của riêng mình, chẳng giống ai". Trong đầu cậu bé chỉ có những hình ảnh tưởng tượng của cái chết và chặt chân tay, các biểu hiện của hắn giống như một thiếu niên bị bệnh tâm thần.
Nhưng Jeffrey Dahmer lại rất ít nói và biệt lập. Khác hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa, nó bé chưa bao giờ biết cãi lời bố mẹ. Không chỉ có như vậy, mọi chuyện càng trở nên khó kiểm soát khi Dahmer có những hành động: cởi truồng giữa đường, quấy rối trẻ nhỏ và thậm tệ nhất là bị cảnh sát bắt vì tội giết người. Cứ mỗi lần như vậy, ông Lionel lại thuê luật sư giúp đỡ và mong đứa con trai của mình sẽ tiến bộ. Tuy nhiên, những mong muốn tưởng chừng đơn giản của ông lại không được đền đáp. Khi đó, Lionel nhận ra rằng đứa con bé bỏng ngày nào đã không còn trong vòng tay chăm sóc của ông.
Giáo sư James Fox, Chủ nhiệm khoa tâm lý tội phạm của trường ĐH Northeastern tại Boston khẳng định: "Không có điều gì dự báo được thảm kịch này sẽ xảy ra. Không thể giải thích nổi những hành vi kỳ lạ như vậy. Nhân cách của Jeffrey Dahmer bị phá hủy khi mẹ hắn bỏ đi. Tuy nhiên thật sai lầm khi đổ trách nhiệm này cho bố mẹ của kẻ giết người man rợ này. Dahmer là kẻ tội phạm chứ không phải cảnh sát hay đấng sinh thành ra hắn".
Giáo sư Fox cho rằng Dahmer là kẻ giết người hàng loạt đặc biệt: "Hắn không thể kiểm soát bản thân và bị chi phối bởi những suy nghĩ quái đản. Song điều khác biệt là hầu hết các sát thủ đều dừng lại sau khi nạn nhân chết. Còn trong trường hợp của Dahmer, mọi điều vui vẻ nhất chỉ bắt đầu sau khi nạn nhân chết. Những suy nghĩ khác lạ kết hợp với lòng căm thù đã trút lên người của kẻ xấu số. Mọi vướng mắc dẫn đến không thỏa mãn về tình dục, Dahmer dễ dàng tìm được trên xác chết của nạn nhân".
Trong phiên tòa xét xử Jeff Dahmer, an ninh được tăng cường tối đa tới mức chưa từng có trong lịch sử của Milwaukee: "Chó nghiệp vụ được dùng để đánh hơi, phát hiện bom mỗi khi phiên tòa diễn ra và những người tới xem xét xử đều được kiểm tra rất kỹ lưỡng bằng máy dò tìm kim loại. Trong phòng xử án, Dahmer được cách ly với căn phòng bằng những thanh chấn song sắt và kính". 100 ghế ngồi, 23 phóng viên, 34 người nhà của nạn nhân và 43 người dân đến xem xét xử.
Những nhân vật chính trong phiên tòa, ngoài tên tội phạm Jeff Dahmer, còn có thẩm phán Laurence C. Gram, Jr, luật sư của quận, ông Michael McCann và luật sư bào chữa Gerald Boyle. ông Lionel Dahmer cũng tham dự tất cả các buổi của phiên tòa. Vào ngày 13/7/1992, Dahmer từ chối sự biện hộ của luật sư và xin được nhận tội, song đó cũng là lúc hắn bị phát điên.
Theo nhận định của Don Davis trong "Những tên giết người ở Milwaukee": "Bây giờ thay vì bào chữa về tội giết người, luật sư Gerald Boyle chỉ cần chứng mình rằng thân chủ ông bị điên, bởi vì chỉ có người điên mới có những hành động điên rồ như vậy". Mike McCann, luật sư biện hộ lại cho rằng Dahmer không bị điên, và anh ta biết những việc mình làm là sai trái, nhưng vẫn cứ làm. Nhưng cuộc tranh luận giữa luật sư bảo vệ bị cáo và luật sư biện hộ cũng kết thúc trong quan điểm Dahmer có vấn đề thần kinh.
Quan tòa đã phải mất năm tiếng để suy nghĩ đưa ra phán xét cuối cùng. Và dù bị thần kinh, Jeff Dahmer cũng không đáng được nghỉ ngơi trong bệnh viện, chỗ của hắn phải là xà lim trong tù. Hắn phải nhận 15 án chung thân liên tiếp mà tính ra là 957 năm trong tù. Dahmer cải tạo rất tốt khi bị nhốt trong tù Columbia Correctional Institute ở Portage, Wisconsin.
Ban đầu, hắn không được chấp nhận là một phần trong cộng đồng tội phạm ở đây, điều này ảnh hưởng đến sự an toàn của chính hắn. Nhưng Dahmer, người tù gương mẫu, đã thuyết phục nhà tù cho phép anh ta được giao tiếp nhiều hơn với các bạn ở trong tù. Hắn có thể ăn và làm việc chung với bạn tù. Và đúng như dự đoán, sáng ngày 28/11/1994, Dahmer bị một bạn tù đánh chết lúc 9 giờ 11 phút sáng 28/11/1994. Kết thúc một cuộc đời tội lỗi.
Nguồn: chapcathegioi.vn