Kẻ giết người hàng loạt, “tác giả” của những vụ án chấn động thế giới luôn gây ám ảnh lớn với cả dư luận và cảnh sát điều tra. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết “chân dung” những kẻ giết người hàng loạt đầu tiên tại Mỹ.
Vào khoảng cuối thế kỉ 17, Tennessee là một vùng đất hoang sơ và rậm rạp. Những nhà thám hiểm, người lái thuyền, các lái buôn cũng như người dân trong khi di cư đã tìm thấy lối đi qua những khu rừng rậm tại địa hạt này. Một trong những con đường chính thời kì đó là Natchez và Chickasaw Trace nối khu vực hạ lưu sông Mississippi và vùng trung tâm Tennessee. Ban đầu, Trace chỉ là một đường mòn rất nhỏ dành cho hươu, nai hay người bản xứ đi qua. Nhưng từ khi được nhiều người biết đến, nó đã được mở rộng.
Đường mòn Trace được sử dụng nhiều nhất trong khoảng thời gian từ năm 1785 đến năm 1820. Tuy nhiên chỉ 10 năm sau đó, nó đã bị lãng quên và rừng hoá. Hiện nay, đường mòn Trace chính là xa lộ Natchez Trace với tuyến đường gần như không thay đổi. Thực tế, rất ít lái xe biết được khu vực này đã từng nguy hiểm thế nào dưới bàn tay của những tên giết người hàng loạt.
Natchez Trace được người ta miêu tả như một xa lộ quỷ. Trước đó, những người Mỹ gốc Âu chưa quen với sự rộng lớn của vùng này đã tiến hành những cuộc trinh sát tại các vùng như Choctaw, Chickasaw, hay Cherokee. Do vậy, nhiều trạm mậu dịch của người da trắng đã được mở ra dọc theo tuyến đường này.
Nhiều người nổi tiếng cũng đã từng qua đây như Aaron Burr, Andrew Jackson, và nhà thám hiểm Meriwether Lewis (ông đã mất và được chôn cất tại đây vào năm 1809). Những nhà truyền giáo du hành và các thương gia đi tìm vận may làm giàu cũng sử dụng con đường này. Có lẽ vì vậy, nơi đây trở thành khu vực làm ăn béo bở của những tên cướp. Một trong những điểm đen là Natchez - dưới chân đồi, cửa sông Mississippi.
Mặc dù có nhiều nhà nghiên cứu về tội phạm cho rằng kẻ giết người hàng loạt đầu tiên ở Mỹ là H.H Homes vào cuối thế kỷ 19 nhưng thực tế đã có nhiều vụ giết người hàng loạt xảy ra trước đó chừng 100 năm. Những tên đầu tiên được biết đến là Micajah và Wiley Harpe, những kẻ giết người để mua vui hay vì tiền. Những “chiến tích” của chúng được ghi chép đầu tiên bởi một thẩm phán có tên là James Hall của Shawneetown. Vào năm 1828, ông đã miêu tả những cái chết liên tiếp chúng gây ra trong vòng 9 tháng tại Tennesee và Kentucky. “Lịch sử của chúng thật tuyệt hảo” ông viết, “từ số lượng và sự đa dạng cho đến sự hung tợn của chúng”. Sau đó vào năm 1855, T.Marshall đã đưa ra các câu chuyện về những năm điên loạn trước đó của chúng.
Rất ít người được biết những câu chuyện đầu tiên của anh em nhà Harpe, nhưng ngay cả khi còn trẻ, bộ dạng của chúng đã báo hiệu một nỗi khiếp sợ. Một nhà sử học đã nhắc tới chúng như là những con quỷ đầy thú tính của loài người. Theo ghi chép, quyển sách của Rothert được coi là cuốn sách có đầy đủ thông tin nhất về về anh em nhà Harpe.
Trong giai đoạn lịch sử đầu tiên của Bắc Mỹ, người Anh đã thiết lập 13 thuộc địa dọc theo đường bờ biển phía Đông. Sau khi người Anh thất bại dưới tay người Pháp vào năm 1763, những thuộc địa này phải chịu sự cai trị hà khắc do những luật lệ của Hoàng đế George đệ tam, đặc biệt việc tăng thuế. Sự căng thẳng tăng lên khi những lãnh đạo như Benjamin Franklin và John Adams tập hợp những thuộc dân bỏ trốn khỏi sự trị vì của Vua George và thành lập một quốc gia mới.
Để được công nhận về mặt pháp luật và kinh tế, họ đã trải qua cuộc chiến tranh năm 1775, chiến đấu với tất cả mọi thứ. Họ đã chống lại “đội quân áo đỏ” và cuối cùng bắt người Anh đầu hàng vào năm 1781. Tuyên bố độc lập, người Mỹ đã soạn thảo hiến pháp. Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ được đưa ra như một ý tưởng tinh hoa của phần đông dân Mỹ và là nền dân chủ đầu tiên của thế giới ngày nay, người dân đã bầu ra người lãnh đạo. Trong khi chính quyền mới này có những vấn đề riêng của nó, có những kẻ tận dụng khai thác sự hỗn độn trong thời kì chuyển tiếp, đặc biệt những kẻ phá rối miền Tây. Như Breazeale nêu ra “Chúng ta đang có một câu chuyện để kể lại, nó phải gây sốc và làm kinh hãi tâm hồn của tất cả những ai đang sở hữu những cảm xúc đơn thuần của xã hội và lòng thương cảm của nhân loại”.
Đặc biệt những người phụ nữ, ông nói, “sẽ rùng mình khi thoáng qua trong đầu những hình ảnh bi thương của sự tàn sát, chết chóc. Những người đàn ông sẽ cảm thấy phẫn nộ về cách mà kẻ giết người đã thực hiện hành vi tội ác để thỏa mãn sự thèm khát đáng ghê tởm bằng việc tàn sát và sự khoái cảm vô nhân tính về nỗi bất hạnh của người khác”. Breazeale chắc chắn đang ngụ ý nói đến anh em nhà Harpe.
Musgrave nói rằng chúng di cư từ Scotland khi còn là những đứa trẻ và là những anh em họ đầu tiên, là con trai của John và William Harpe, những người đã định cư tại Quận Cam, Bắc Carolina. Nhưng nhiều tài liệu khác chỉ ra rằng chúng sinh ra tại Mỹ và cha chúng nhập cư vào Mỹ khoảng năm 1761. Ở một vài nơi người ta biết đến chúng với những cái tên khác là Micajah và Wiley. Thay bằng việc trở thành những người nông dân, chúng tham gia chiến tranh nhưng không về phe của những người bảo vệ vùng đất mới.
Ngược lại, chúng là những đảng viên trẻ Đảng bảo thủ, trung thành với Anh, và chúng đã tích cực tham gia vào nhóm những kẻ khủng bố và cướp bóc của những người yêu nước. Micajah sinh năm 1768, cao, to và vạm vỡ với khuôn mặt của kẻ đồi bại. Mặc dù hắn trông rất bẩn thỉu nhưng mọi người vẫn nhận ra mái tóc đỏ của hắn. Hắn thích mang theo mình những vũ khí nguy hiểm như: con dao đi săn, chiếc rìu của người da đỏ và một cây súng trường. Micajah không quan tâm đến việc hắn làm bị thương ai hay giết ai.
Cuối cùng anh em nhà Harpe thấy rằng cuộc sống quân ngũ không hề thú vị, vì thế trước khi chiến tranh kết thúc, khi mọi thứ dường như tồi tệ hơn với người Anh, chúng đã không hề có ý định quay lại. Khi các thuộc địa giành chiến thắng và tuyên bố độc lập, anh em nhà Harpe trở thành những kẻ ngoài vòng pháp luật. Lúc bấy giờ thay vì việc quay trở về nhà, chúng tham gia một nhóm trộm cướp, sau đó chuyển hướng sang miền Tây.
Dọc đường, Micajah đã bắt cóc Maria Davidson và ép cô phải cưới hắn, sau đó là Susan Wood (một vài tài liệu cho rằng tên của họ là Betsy và Sally). Bọn chúng luôn tìm cách hành hung phụ nữ và đến quận Knox của Tennessee một vài lần trong khoảng thời gian từ năm 1795 đến 1797. Cho đến lúc đó, theo tài liệu của Doris Lane, chúng đã giết người 5 lần trong đó có cả 4 đứa con của chính mình.
Về mặt pháp luật Wiley đã cưới một người phụ nữ có tên là Sarah Rice, người vùng Knoxville (một tài liệu khác gọi cô là Susanna). Không nhiều người biết bằng cách nào những người phụ nữ này đã thích nghi với người chồng mới của họ, nhưng dường như hai tên này không quan tâm lắm đến điều đó. Thực tế, Micajah Harpe sống với cả Betsy và Sally như những người vợ theo phong tục thông thường. Bọn chúng không tìm kiếm một gia đình thực sự, bởi vì những đứa con được sinh ra bao giờ cũng bị chúng ra tay giết chết. Vợ chỉ là những nô lệ tình dục để thỏa mãn nhu cầu.
Chúng và đại gia đình chuyển đến ở trong một cabin trên đường Old Maidensville. Những người phụ nữ này dường như không cố gắng gắng trốn thoát và học cách chấp nhận tất cả hành vi của người chồng. Ngay cả khi có cơ hội để trốn thoát, họ vẫn quay trở về đoàn tụ với chúng. Một vài tác giả cho rằng những người phụ nữ này thậm chí còn bắt đầu giúp đỡ anh em nhà Harpe thực hiện các hành vi tội ác.
Họ đã từng có ý định định cư lại Tennessee, đã cố gắng trồng cây và thân thiện với những người dân trong vùng. Tuy nhiên, vẫn chứng nào tật đấy, không lâu sau chúng bắt đầu ăn trộm gia súc của láng giềng để giết thịt và bán kiếm tiền. Đầu tiên, không ai nhận ra điều này, nhưng cuối cùng khi thấy chúng liên tục có thịt để cung cấp, một vài người bắt đầu nghi ngờ về nguồn gốc của chỗ thịt đó.
Khi những con ngựa của gia đình Edward Tiel biến mất, thay bằng việc tìm kiếm, Edward đã đến thẳng nhà Harpe. Thấy không có ai ở nhà, người đàn ông này đã tổ chức một nhóm người đi tìm kiếm. Họ đi vào rừng lần theo dấu vết nơi những con ngựa bị trói đến vùng núi Cumberland, ở đây họ không chỉ thấy những con ngựa mất tích mà còn có đại gia đình Harpe. Lập tức, chúng bị bắt và áp giải về Tennesse nhưng đã trốn thoát được. Không lâu sau đó, bàn tay chúng bắt đầu “nhuốm máu” người.
Anh em nhà Harpe trở thành hai trong số những tên ngoài vòng pháp luật đáng sợ nhất, chúng trốn trong khu vực núi đá vôi ở phía Nam Illinois được biết với tên gọi Cave-in Rock. Theo như Nash, khu vực này là một pháo đài tổ ong tự nhiên với những lối đi bí mật rất rộng vì vậy anh em nhà Harpe đã giấu bầy gia súc và ngựa tại đây.
Trong nhiều thập kỉ, một nhóm những tên cướp sông đã coi đây là địa bàn hoạt động và trong một giai đoạn ngắn anh em nhà Harpes đã gia nhập đội ngũ này. Vì Cave-in Rock nằm trên vách đá qua sông Ohio, nên những tên cướp dễ dàng phục kích khách qua sông bằng thuyền. Hoặc, giả dạng thành người dẫn đường hay lái thuyền và đưa khách cùng hành lí của họ đến nơi dễ dàng tấn công, những tên còn lại sẽ nhảy ra cướp hàng hóa. Với mục đích làm giàu cho bản thân, chúng liên tiếp ra tay trấn lột tiền bạc của khách qua đường nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định làm hại những con người này.
Trong khi đó, anh em nhà Harpe lại nghĩ ra những trò khác trong đầu. Một dịp, chúng nổi hứng bắt một nạn nhân cởi quần áo rồi đưa nạn nhân xấu số đó cùng một con ngựa bị bịt mắt qua vách núi. Người đàn ông và con vật đã rất khó khăn mới đứng được trên những mỏm đá phía dưới. Hành động này đã làm những tên cướp khác sững sờ vì sự tàn ác. Chúng quyết định tuyệt giao với anh em nhà Harpe và yêu cầu rời đi ngay lập tức. Thậm chí những tên cướp này còn so sánh hai anh em chúng như lũ chó sói man dại. Sau đó, một trong những tên này còn có dịp “giáp mặt” với anh em nhà Harpe và đã xảy ra nhiều điều tệ hại.
Vào năm 1798, gia đình nhà Harpe chuyển đến Kentucky và bắt đầu một loạt những chiến dịch phạm tội chớp nhoáng. Trong ghi chép của tờ Gleaner, Jenkins nói: “Chúng đã tìm thấy một bé gái ở cửa sông Green, để gửi thông điệp đến những người dân trong vùng, chúng đã đập đầu đứa bé vào cầu dẫn đến thiệt mạng”. Breazeale cũng miêu tả một vụ án mạng mà anh em nhà Harpe đã giết chết một cậu bé tên Coffey khi đang xay lúa. Nạn nhân tiếp theo là một người đàn ông tên là Johnson bằng một phát đạn vào đầu song chưa thỏa mãn, chúng còn mổ bụng và nhét đầy đá vào đó. Để che giấu hành động tội ác, chúng đã buộc thêm đá và ném xác Johnson xuống sông Holston. Nhưng mọi chuyện bị vỡ lở khi cái xác đang trong thời kỳ phân hủy được mọi người phát hiện.
Sau bữa sáng, họ cùng lên đường, khi đi được vài dặm đến lúc không ai nhìn thấy họ. Ngay lập tức, anh em nhà Harpe giết Langford, lấy hết tất cả số tiền của nạn nhân, quăng xác bên đường và giấu vào bụi cây.
Cái xác đang phân hủy và được phát hiện khi những người điều khiển gia súc đi ngang qua. Đầu tiên bầy gia súc ngửi thấy mùi và bỗng dưng lồng lên như bị sư tử đuổi và rồi chúng tha cái xác khắp nơi. Những người trông bầy gia súc không hiểu vì sao chúng lại như vậy, song họ có quá ít thời gian để tìm nguyên do. Họ chỉ kịp chạy ra để giữ lấy đàn gia súc và bắt chúng lại. Trong khi thu đàn gia súc về, một trong số họ đã tìm thấy thi thể của Langford và gọi những người khác đến. Thu hết sự dũng cảm họ đã tiến đến gần hơn cái xác và tìm thấy một vài đặc điểm nhận dạng của Langford. Thông qua quần áo họ biết tên anh ta là: Thomas Langford.
Họ đã dùng một chiếc chăn để cuộn những phần còn lại và mang nạn nhân đến quán trọ gần nhất, cố gắng tìm sự giúp đỡ. Quán trọ nhà Pharris đã nhận ra vị khách quen thuộc và đã hình dung ra câu chuyện của nạn nhân xấu số. Thủ phạm không ai khác chính là anh em nhà Harpe, chúng giết người để cướp tài sản mà nạn nhân có.
Một đội cảnh sát được tập hợp để tìm kiếm gia đình Harpe, Micajah và Wiley đã bị bắt một lần nữa vào lễ giáng sinh năm 1798. Chúng bị nhốt trong nhà tù Banville, tại quận Lincoln, chờ ngày áp giải đi. Tuy nhiên, trí thông minh của chúng đã được chứng tỏ bằng việc trốn thoát khỏi những bức tường chắc chắn của nhà tù và biến mất. (Breazeale có kể rằng một viên cai ngục đã nghỉ việc ngay sau đó và xuất hiện khỏe mạnh, có một sự nghi ngờ được đưa ra rằng gã đã bị anh em nhà Harpe mua chuộc bằng số tiền của Landford và y đồng ý).
Theo tài liệu, những bà vợ nhà Harpe cũng bị bắt nhưng họ không trốn thoát theo chồng vì đang mang thai và đã sinh con ở trong tù. Khi được phóng thích, có cơ hội tìm kiếm cuộc sống mới, song họ đã trở về với những người chồng tàn ác. Không một ai trong số họ muốn trốn thoát khỏi anh em nhà Harpe.
Biên giới giữa Tennessee và Kentucky khá yên bình, điều này đưa ra nhiều cơ hội cho anh em chúng bởi vì dân cư ở vùng này khá thưa thớt, và cô lập với bên ngoài.“Chúng sát hại tất cả các tầng lớp không phân biệt nam hay nữ”, một quyển sách bình luận, “Không phải để cướp bóc mà vì sự ham thích nhìn thấy máu chảy”. Điển hình nhất là khi anh em Harpe đập đầu cậu bé da đen vào cây cho đến chết nhưng không hề lấy bất cứ thứ gì của nạn nhân.
Tại lúc này, không có FBI, thậm chí không có một cơ quan cảnh sát ở những nơi này. Không có tiền lệ nào trước đó về những kẻ sát nhân như anh em nhà Harpe, đặc biệt dùng cách nào để bắt và ngăn chặn những tội ác của chúng lại.
Anh em nhà Harpe nhanh chóng quay trở lại Kentucky, chúng đi dọc theo đường mòn Kentucky trở lại vùng núi Cumberland, và khi vượt qua sông Emory, những tên sát nhân đã tình cờ gặp hai người đàn ông. Chúng đã giết một, đập đầu nạn nhân vào cây và một người may mắn trốn thoát mang theo thông tin về anh em nhà Harpe. Sau khi tìm thấy thi thể người đàn ông kia, những người dân quyết định đem những tên sát nhân này ra pháp luật cũng như mang lại tự do cho công đồng thoát khỏi nỗi khiếp sợ và những vụ giết người hàng loạt.
Để tránh bị bắt, anh em nhà Harpe tiếp tục sống trong rừng và các hang động ở các vùng núi. Thỉnh thoảng chúng cũng liều lĩnh đi ra ngoài vì đã am hiểu địa hình nơi đây.Một ngày cuối tháng 08/1799, cặp anh em sát nhân đến hạt Stegall của Moes Stegall, một người đàn ông xấu tính, người đã định cư tại khu vực dân cư thưa thớt ở quận Henderson. Hắn ta chỉ cho chúng vài khu vực có thể "kiếm chác" và đổi lại phải trả hắn khoản tiền và bỏ đi.
Theo lời chỉ dẫn, anh em nhà Harpe tìm đến nhà bà Sregall và hỏi xin một bữa ăn. Bà ta bảo chúng rằng mình đang trông đứa con bốn tháng tuổi, và chúng phải chờ. (Một tài liệu khác nói rằng chúng yêu cầu nghỉ lại qua đêm và đã được nhét vào một cái kho cùng với một người đàn ông tên là William Love, người đã bị giết trong đêm đó vì anh ta ngáy quá to).
Chúng đề nghị bà đặt đứa bé vào trong nôi để có thể trông giúp lúc bà nấu ăn. Không ngần ngại, Sregall đồng ý và đi vào bếp. Nhưng trong suốt thời gian làm bếp, bà cảm thấy ngạc nhiên bởi không nghe thấy bất kỳ tiếng khóc nào của đứa con. Và đến khi mang bữa sáng phục vụ hai người đàn ông lạ mặt sau đó đến xem đứa bé thì một cảnh tượng hãi hùng hiện ra ngay trước mắt. Người làm công tên William, ở trong vườn với hai người phụ nữ đã nhìn thấy tất cả mọi diễn biến trong nhà. Bà Sregall đứng bên cái nôi và la lớn. Anh em nhà Harpe liền xông tới, bịt miệng và đâm xối xả vào người bà Sregall bằng con dao thái thịt, cũng chính là con dao chúng đã sử dụng để cắt cuống họng đứa trẻ để khiến nó yên lặng. Sau đó chúng vào cabin, theo chỉ dẫn của gã đàn ông và tìm được số tiền được cất giấu rồi nhảy lên ngựa chạy mất.
William cũng chạy, bảo vệ những người phụ nữ gần đó và cảnh báo những người khác trong vùng. Moses được báo tin động trời ngay lập tức trở về nhà với người vợ và đứa con đã bị sát hại. Mặc dù rất choáng váng với những việc xảy ra với gia đình, song Moses quyết tâm tìm ra những tên thủ ác, tập trung một số người đàn ông để giúp đỡ, bao gồm cả cảnh sát trưởng John Leiper và bảy người khác đi tìm anh em nhà Harpe. Họ đã đi tìm suốt cả ngày hôm đó và cả ngày tiếp theo.
Những đám khói từ một hang đá lớn được cho là nơi anh em nhà Harpe đang trú ngụ. Nhóm người đuổi bắt đã ngạc nhiên khi chúng vẫn ung dung tự tại. Một trận đấu súng đã xảy ra và Micajah bị thương. Anh em chúng nhảy lên ngựa chạy về hai hướng khác nhau bỏ lại những bà vợ ở hang động. Vì nhóm tìm kiếm quá ít người để chia ra đi tìm cả hai anh em nhà chúng, một vài người đuổi theo Micajah Harpe trong khi những người còn lại trông chừng những cô vợ của chúng. Họ đã trói những cô vợ của chúng vào cây và tiếp tục đuổi theo hai anh em.
Micajah Harpe cho ngựa phi nước đại, họ đã rượt đuổi trong khoảng 8 dặm qua những vùng hoang vu, khúc khuỷu, khe núi hiểm trở, qua đồi, qua rừng và các bụi rậm. Cuối cùng, khi ngựa của Micajah bắt đầu mệt và giảm tốc độ. Một người trong đội tìm kiếm đã đuổi kịp, vì biết Macajah không có vũ khí trong người, rất thận trọng người này tiến tới và giơ súng bắn.
Viên đạn trúng vào cánh tay của Harpe và làm hắn bị thương. (theo như tài liệu của Breazeale). Harpe ngã từ trên lưng ngựa xuống và trườn về phía một thanh gỗ nhằm kháng cự lại. Nhưng vì mất máu, gã đánh rơi khẩu súng và chống cự yếu ớt khác hẳn với sức mạnh dữ tợn thường thấy. Gã vẫn còn một con dao nhưng không còn đủ sức để cầm. Leiper, người trong đội tìm kiếm, không lập tức tóm hắn mà từ từ kiểm tra súng và tiến chậm về phía tên sát nhân.
“Nếu mày cử động bất kì ngón tay nào, tao sẽ tặng mày một băng đạn” anh ta cảnh cáo.Leiper nhắm súng thẳng vào tim Harpe, nhận thấy dao thái thịt là vũ khí duy nhất của Harpe. Anh ta cố gắng thuyết phục gã bỏ vũ khí xuống. Khi anh ta cảm thấy tên tội phạm nguy hiểm không còn đáng sợ, Leiper đã hỏi “ Sao mày làm thế? Sao mày giết những người đấy?”
Có thể nói câu trả lời của Harpe thuộc vào hàng kinh điển cho rất nhiều những tên giết người hàng loạt sau này. Hắn nói rằng mình và em trai lớn lên với sự ghê tởm loài người và đồng ý với nhau rằng sẽ giết người nhiều nhất mà chúng có thể. Micajah thừa nhận rằng bản thân gã biết có một ngày sẽ phải trả giá cho những hành động này nên đã cố gắng giết càng nhiều người càng tốt trước khi ngày đấy đến. Một số tài liệu chỉ ra rằng, chúng nổi điên vì một sai lầm nào đó với chúng, hoặc vì việc bị bắt nhầm và tống giam và một người tên Bladwin là nguyên nhân dẫn đến những việc làm mất hết tính người của chúng.
Một vài nguồn cho rằng số nạn nhân của anh em Harpe là 17, số khác nói là 20 hoặc 28, một số ít khác lại cho rằng 40, song trong tất cả số đấy Micajah thừa nhận rằng chỉ một nạn nhân duy nhất làm mà hắn cảm thấy ăn năn hối hận nhất chính là đứa con của chính hắn. Không có ý định ra tay với con mình nhưng do nó khóc quá nhiều và làm phiền hắn.
Leiper biết rằng Micajah đã có liên quan đến rất nhiều vụ án mạng mà mọi người chưa phát hiệ̣n ra. Leiper ép Harpe kể hết tất cả tội ác của mình. Tuy nhiên, đến lúc này, những người khác trong nhóm truy lùng đã đuổi kịp đến nơi và không quan tâm đến những gì Harpe nói. Họ chỉ muốn trả thù.
Đặc biệt Stegall đã tức giận khi nhìn thấy Micajah Harpe và lập tức cho hắn "thưởng thức" mùi vị đau đớn mà hắn đã gây ra. Anh ta chụp lấy con dao mà Harpe đã giao cho Leiper và lao về phía hắn, túm tóc và bắt đầu cứa từ lưng cho đến nách. Nhưng với bản tính lì lợm, Micajah không hề kêu ca, thay vào đó, hắn ta nhìn chòng chọc vào Stegall với vẻ mặt giận dữ và ác quỷ, kêu to “Mày là đồ ác thú, sẽ bị đầy xuống địa ngục” .
Câu nói như dầu đổ thêm lửa, Stegall càng mạnh tay hơn, vì vậy sau khi vẽ một đường dao xung quanh cổ Harpe, anh ta cắt sâu đến xương cổ cho đến khi cổ gã lìa khỏi xác. Nó giống như cách mà người ta đã dùng với một con vật. Lúc đó, Micajah Harpe tròn 31 tuổi.
Wiley Harpe đã may mắn thoát được sự truy bắt của nhóm người truy đuổi và chẳng lo lắng gì vì hắn biết nhiều hang động trong rừng có thế trú ẩn an toàn. Tuy nhiên, khi biết được điều gì đã xảy đến với người anh, hắn quyết tâm không để điều này lặp lại với mình. Hắn di chuyển từ Natchex, Mississippi đổi tên thành Setton, và giả vờ là kẻ ngờ nghệch, song có tài liệu ghi rằng trong thời gian này hắn đã dụ dỗ rồi đánh đập giết chết một người phụ nữ trẻ, đồng thời tham gia băng cướp do Sam Mason cầm đầu trong một thời gian ngắn.
Được biết, Sam trước đây là một người trồng rừng, từng thực hiện cuộc khủng bố vùng Mississippi khoảng năm 1800 và thu nạp "đệ tử" thành lập băng nhóm. Mỗi lần phạm tội, Sam thường để lại dấu hiệu của mình tại hiện trường. Hắn bị bắt đầu năm 1803 nhưng đã tổ chức trốn thoát trong một trận bão và tiếp tục cướp bóc. Sau hàng loạt những phi vụ cướp táo tợn, chính quyền treo thưởng cho cái đầu của Sam và Wiley xem đây là một cơ hội kiếm tiền của mình.
Bây giờ, ưu tiên của Wiley Harpe là giết chết Sam và tránh rơi vào tình trạng như Micajah. Cuối cùng, cơ hội đã đến với hắn, cùng với một gã trong bang tên là Sam Mays, bọn chúng đã giết Mason bằng một cái rừu. Hắn cắt đầu Mason và bọc nó trong đất sét để mang đi và chính hàm răng dài như chó sói của Mason là dấu hiệu mà bất cứ ai từng nhìn thấy gã đều có thể nhận ra. Tiếp theo việc chuyển cái đầu đi và nhận tiền là một hành động hết sức nguy hiểm. Nhưng vì tiền chúng vẫn liều song so bị nghi ăn trộm ngựa nên đã bị người dân nhốt lại.
Cùng lúc đó, những toán quân từ phía tây đi ngang qua Tennessee đến bang Loisiona và bang Mississippi. Một vài người nhận ra được Wiley Harpe. Một người nói rằng "tên giết người không ghê tay" có một vết sẹo dưới ngực trái và quả nhiên đúng như vậy. Lúc đó, Mays cố gắng trốn thoát nhưng bị bắt lại và cả hai bị giam giữ chờ ngày tử hình.Cả hai tên đều chịu chung mức án chặt đầu và treo lên sào, đầu Harpes ở phía bắc và Mays ở phía nam, nhằm cảnh cáo cho những kẻ ngoài vòng pháp luật khác đồng thời răn đe người dân không nên "nhúng tay" vào tội ác.
"Cuối cùng cũng chấm dứt sự nghiệp của những con quỷ khát máu ngoài vòng pháp luật", một tài liệu viết: ”những việc làm nhẫn tâm, trái tự nhiên của anh em nhà Harpe đến tận bây giờ vẫn làm người đọc phải sửng sốt khi nghe về tội ác trắng trợn và tàn ác của chúng”.
Nguồn: chapcathegioi.com