Hồ sơ số 24: Thành phố Holy Oaks
----------------------------------------
Hồ sơ: 055-133
Ngày: 11/7/1997
Địa điểm: Woodsburgh, New Hampshire; Thành phố Holy Oaks, vị trí chưa xác định
Chủ thể: Victor Gleason
Tài liệu do Victor Gleason viết dưới đây được tổng hợp từ một vài tờ giấy tìm thấy trong một chiếc cặp. Chiếc cặp được phát hiện ở bên lề một con đường ở ngoại ô Woodsburgh, New Hampshire, với cái tên Victor Gleason thêu ở cạnh. Nó đã gây xôn xao dư luận địa phương trong một thời gian, trước khi các đặc vụ biết tới và mang nó về nghiên cứu.
Các tờ giấy này được đánh số ở góc, nhưng có vẻ không phải là thứ tự thời gian. Tới giờ vẫn chưa biết là ai đã đặt ra thứ tự hiện tại cho các tờ giấy và họ làm thế nhằm mục đích gì.
Entry thứ Nhất
Nhật ký thân mến,
Đêm qua tôi lại chết một lần nữa.
Xem nào, tôi nghĩ là lần này Cô ta đâm tôi bằng kéo. Đau đớn kinh khủng, nếu như những gì tôi nhớ được là đúng. Lúc đó, tôi đang thám hiểm một phần mới của cái thành phố ma chết tiệt này. Mà không phải, thực ra khi ấy tôi đang tìm kiếm một lối thoát. Chết tiệt, lúc này tôi không thể nhớ chính xác được. Tôi đoán đó là hậu quả của việc bị kéo đâm xuyên não.
Khi ấy tôi đang ở trong một tòa nhà văn phòng nào đó. Chờ đã, không, có thể đó là một khách sạn. Dù gì đi nữa, khi đang leo cầu thang thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ta vang lên. Tòa nhà có mười tầng hoặc hơn, và tôi không biết là cô ta đang ở vị trí bên trên hay bên dưới nơi tôi đang đứng, vậy nên tôi cuống cuồng chạy thật nhanh lên trên với hy vọng có thể cắt đuôi cô ta bằng cầu thang thoát hiểm. Thật không may, cô ta tóm được mắt cá chân tôi từ dưới một bậc thang và đã kịp thời cắt vào gân và dây chằng.
Tôi gào lên trong đau đớn và lăn xuống cầu thang, đồng thời làm gãy một vài chiếc xương. Sau khi lăn xuống trong một khoảng thời gian dài gần như vô tận, tôi nhận ra mình đang nằm đè lên trên một đống thịt nhàu nát. Cú ngã đó đã đủ kết liễu tôi, và chỉ vài phút nữa thôi là tôi sẽ chết.
Nhưng Cô ta không để tôi ra đi dễ dàng như vậy. Không đâu. Cô ta ung dung bước thẳng đến tôi, với những ngón tay đặt trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta, và chĩa mũi kéo vào thái dương tôi. Không hề cảnh báo trước, cô ta bắt đầu xoáy lưỡi kéo vào trong hộp sọ của tôi, và đó là lúc mà ngày hôm qua kết thúc. Tôi thức dậy trên chiếc giường này như mọi khi. Mẹ kiếp.
Entry thứ Hai
Nhật ký thân mến,
Tôi đã mơ một giấc mơ là tôi đã bị sát hại trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại thức giấc tại chính nơi mà giấc mơ đó bắt đầu. Và tôi vẫn có thể nhớ tất cả mọi thứ cực kỳ rõ ràng. Có đúng đó là một giấc mơ không? Và tôi đang ở đâu? Làm sao tôi lại có mặt ở đây? Những câu hỏi chưa được giải đáp. Dù sao đi nữa, tôi sẽ cố gắng tóm tắt giấc mơ đó lại. Có thể nó sẽ giúp tôi nhớ ra được điều gì.
Trong giấc mơ, tôi thức dậy trên một chiếc giường nhỏ. Cái giường này không nằm ở trong nhà tôi, mà trong một căn hộ tăm tối trống rỗng tọa lạc bên rìa một thành phố tôi chưa từng đặt chân đến. Đó cũng chính là nơi tôi đang có mặt lúc này, trên người không có chút đồ đạc gì ngoại trừ chiếc cặp tôi vẫn mang đi làm, đựng bên trong là một số vật dụng viết lách và vài tờ giấy trắng.
Dù sao, trong giấc mơ của mình, tôi đã rời khỏi khu chung cư sau khi phát hiện ra là nó hoàn toàn không có người ở. Cả thành phố cũng vậy. Có vẻ như là toàn thành phố đã bị mất điện, và tôi chỉ có một bầu trời u ám phía trên đầu làm mốc chỉ đường. Tôi nhớ cái cảm giác siêu thực khi lang thang khắp thành phố cố gắng tìm hiểu xem hiện tại tôi đang ở đâu.
Sau khoảng một vài giờ đồng hồ, cuối cùng tôi cũng gặp được một người khác. Giữa một loạt các tòa nhà chọc trời nhỏ, tầm hai mươi tầng, tôi tìm thấy cô ấy. Cô ấy rất đẹp, và đang rảo bước trên mặt đường vắng vẻ. Cô ấy có làn da trắng nhợt, với mái tóc màu cam đỏ rực như hoàng hôn, và đang mặc một chiếc váy sundress có sắc độ đậm nhất của màu tím. Ngay lập tức tôi bị cô ấy hút hồn và cất tiếng gọi với theo. Nhưng có vẻ như cô ấy không nghe thấy.
Tôi đuổi theo, nhưng không thể tìm thấy cô. Tôi nhớ đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ phát ra từ một con hẻm. Tôi ngập ngừng bước vào hẻm và phát hiện ra cơ thể bị biến dạng của cô gái. Tôi rón rén lại gần để xem liệu cô ấy có còn thở không, và rồi cô ta bật dậy bóp cổ tôi. Sau đó mọi thứ trở nên mơ hồ, nhưng đó là một giấc mơ thật đáng sợ. Chết tiệt, cổ tôi vẫn còn bị đau một chút đây này. Thật là điên, đúng không?
Các cửa sổ trong căn hộ này được dán kín bằng những tờ báo cũ mà có vẻ như là tôi không thể gỡ chúng ra, nhưng bên ngoài cũng chẳng sáng sủa hơn là bao. Nếu tôi đang ở thành phố đó giống trong giấc mơ của mình, thì có lẽ tôi nên đi tìm cô gái đó. Có thể giấc mơ đó là một dạng điềm báo hay linh cảm gì đó chẳng hạn.
Entry thứ Ba
Nhật ký thân mến,
Cô ta lại hạ được tôi rồi,
Có vẻ như việc cố gắng rời khỏi thành phố sẽ khiến tôi bị chết ngay lập tức. Khi ấy tôi đã tìm được tới một con đường cao tốc trông như thể nó sẽ dẫn tôi thoát ra khỏi cái thành phố u ám địa ngục này. Nhưng cô đã chờ sẵn ở đó. Cô ta tông thẳng vào tôi bằng một cái xe tải mà tôi không hề nghe thấy tiếng nó lao tới cho đến khi đã quá muộn, ghim tôi vào dải phân cách và cười điên dại trong khi tôi từ từ chảy máu đến chết.
Con khốn tàn ác đó.
Bên cạnh sự căng thẳng gây ra bởi việc bị theo dõi và chết liên tục, có vẻ như tôi không bị thương tổn gì. Tôi không thấy bản thân khác đi chút nào, mức năng lượng trong tôi vẫn cao, và tôi vẫn bình thường, vậy nên tôi không tin những lần chết như vậy là hình phạt. Chúng chỉ khiến tôi quay trở lại căn hộ ban đầu. Có lẽ với cô ta thì đây là một trò chơi. Có lẽ tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế này?
Entry thứ Tư
Nhật ký thân mến,
Tôi đã bắt đầu quen với đường xá trong thành phố. Căn hộ mà tôi thức dậy sau mỗi lần chết nằm trong một khu dân cư ở khu vực trung tâm. Tôi đoán thứ trông như một khuôn viên đại học nằm cách căn hộ đó vài khối nhà chính là một dãy nhà ở cho sinh viên. Tôi gọi nó là Khu vực Nhà ở Ward Phillips (Ward Phillips Housing Region), theo tên của cái trường đại học đó. Cái tên đơn giản, nhưng nó sẽ giúp cho việc vẽ bản đồ dễ dàng hơn. Ngoài ra còn có một khu vực thương mại bao gồm hầu hết các tòa nhà lớn và văn phòng. Đó là nơi tôi gặp cô ta lần đầu tiên. Văn phòng lớn nhất là của Tập đoàn Bram (Bram Corp), nên tôi gọi chỗ đó là Khu thương mại Bram (Bram Commercial Area).
Tuy nhiên, thật khó để khám phá xung quanh khi mà tôi chỉ có một khoảng thời gian hạn chế trước khi ngày hôm đó của tôi kết thúc một cách đột ngột. Chỉ có hai lần duy nhất là tôi sống sót được tới lúc mặt trời lặn, trước khi cô ta tóm được tôi. Và thi thoảng tôi cũng nhìn thấy cô ta ở những nơi khác, như đứng bên cửa sổ trông xuống trong khi tôi đang đi bộ trên phố, hoặc chạy vụt qua tôi với một tiếng rít chói tai. Tôi thề là khi tôi phát hiện ra cô ta đang theo dõi tôi, diện mạo của cô ta trở nên... giống với một xác chết hơn. Nhưng đó có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, bởi mỗi lần cô ta lại gần để kết liễu tôi, rõ ràng là cô ta vẫn đẹp như mọi khi.
Và tôi cũng khá chắc rằng đây không phải là một giấc mơ. Một điều gì đó tồi tệ đang xảy ra với tôi hoặc là đã xảy ra rồi. Có thể tôi đang ở trong tình trạng hôn mê hoặc có lẽ đây là một cái gì đó siêu nhiên. Có khi tôi đã chết rồi. Tôi không biết nữa. Nhưng chuyện này thật tới mức mỗi lần chết tôi đều thấy đau đớn.
Tôi đã quyết định cố thủ trong thành phố và tiếp tục hoàn thiện tấm bản đồ. Thế nào thì cô ta cũng sẽ tới tìm tôi, nhưng từ giờ cho đến lúc đó, tôi sẽ tiếp tục phác thảo và ghi chép các địa điểm trong vùng. Tôi phải thoát khỏi thành phố đáng sợ này.
Entry thứ Năm
Nhật ký thân mến,
Phải mất một thời gian, nhưng giờ thì tôi đã biết được tên của thành phố mà tôi bị nguyền phải đi lang thang này: Holy Oaks. Nhưng tôi không hề có bất kỳ ý niệm gì về nó cả. Với một thành phố lớn như thế này, bạn nghĩ tôi ít nhất cũng phải từng nghe tới nó. Nhưng tôi vẫn không thể biết được là tôi hiện đang ở bang nào. Thời tiết ở đây đủ ôn hòa để có thể loại trừ ra phần lớn các bang phía Nam, nhưng vẫn còn quá nhiều các vùng khác có thể là câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm. Chết tiệt, có khi tôi đang ở Canada cũng nên. Oh, nhưng có lẽ tôi nên nói một chút về việc làm thế nào mà tôi biết được cái tên Holy Oaks.
Những vấn đề thường hay xảy ra lặp đi lặp lại mỗi ngày với tôi là những cánh cửa khóa kín, sự thiếu vắng các biển chỉ đường, và sự thiếu hụt những đặc trưng cơ bản khác của một thành phố bình thường. Đó là một trong những lý do khiến tôi gặp khó khăn trong việc xác định phương hướng ở đây. Nhưng tôi cứ liên tục kiểm tra một vài tòa nhà duy nhất hết ngày này sang ngày khác, với hy vọng là sẽ có gì đó thay đổi. Hôm nay có một cánh cửa không bị khóa trong khu vực thương mại, trông giống như một cửa hàng bánh sandwich hoặc một cái gì đó tương tự. Khi đã vào bên trong, tôi bắt đầu quan sát xung quanh. Tôi không tìm thấy gì nhiều, nhưng được viết trên một trong những bức tường là các dòng chữ: "Burger ngon nhất Holy Oaks". Không phải phát hiện gì to tát lắm, nhưng ít nhất thì bây giờ tôi cũng biết là mình đang ở đâu. Khi tôi rời khỏi cửa hàng, có chuyện gì đó đã xảy ra. Ký ức của tôi mơ hồ, nhưng tôi đoán là người phụ nữ kia chắc hẳn đã làm gì đó, bởi tôi lại thức dậy tại căn hộ ban đầu. Có lẽ cô ta thả một cái gì đó xuống đầu tôi? Mẹ kiếp.
Entry thứ Sáu
Nhật ký thân mến,
Chúa ơi. Hôm qua cô ta tìm ra tôi quá nhanh. Tôi vừa hoàn thành việc nhớ lại và ghi ra những suy nghĩ của mình thì cô ta tấn công tôi. Đâm nguyên một cái kéo tỉa cây chết tiệt vào mắt trái. Tôi vẫn có thể cảm thấy nó xoáy vặn xuyên qua mắt tôi trước khi đâm được vào não. Con khốn đó.
Đệch. Tôi nghe thấy có tiếng người ngâm nga ngoài cửa. Cô ta đang tới tìm tôi.
Entry thứ Bảy
Cô ta đã vứt đi hầu hết các ghi chú của tôi. Cô tấn công tôi trong khi tôi đang viết và trong lúc vật lộn, tôi đẩy được cô ta ra ngoài. Cô ta nắm lấy một đống giấy tờ của tôi và bỏ chạy. Đồ ngu ngốc ấ-
Entry thứ Tám
Không thể trốn thoát được. Cô ta chờ tôi ngay khi tôi thức dậy.
Entry thứ Chín
Cứu tôi với. Cứu tôi với. Cứu tôi với. Cứu-
Entry thứ Mười
Nhật ký thân mến,
Tôi là ai? Tôi đã quên tên của mình, tôi đã quên tôi là ai, tôi đã quên mất lý do tại sao tôi ở đây, tôi đã quên cô ấy là ai. Nhưng tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Xin hãy tha thứ cho tôi. Làm ơn, hãy để cho tôi chết. Tôi đã sẵn sàng để ra đi. Tôi không còn có bất kỳ mong muốn gì nhằm thoát khỏi đây nữa.
Tại Holy Oaks, có thể tôi sẽ tìm thấy bình yên.
Các phần khác nhau của cuốn nhật ký kết thúc tại đây. Điều đáng chú ý là bản đồ mà Victor Gleason vẽ ra không được tìm thấy trong chiếc cặp. Nó hẳn vẫn còn ở Holy Oaks.
Sau khi các đặc vụ đã cất trữ cái cặp cẩn thận, lệnh lục soát nhà của Gleason đã được đưa ra. Trong tầng hầm căn nhà là xác chết đang phân hủy của một người phụ nữ với mái tóc màu đỏ trong một chiếc đầm sundress tím. Cô ta có thương tổn tại nhiều vị trí khác nhau trên cơ thể. Có thể Gleason đang hứng chịu cơn thịnh nộ của một hồn ma. Dù gì đi nữa, việc điều tra sẽ tạm dừng lại cho tới khi thu thập được nhiều thông tin hơn về thành phố Holy Oaks này.
Tình trạng hồ sơ: Tạm dừng.
----------------------------------------
Tôi đã thực hiện một cuộc tìm kiếm nhanh với từ khóa là những thị trấn có tên Holy Oaks, và tôi đã tìm được một vài đầu mối dẫn tới một nơi ở Iowa. Nhưng tôi không tin đó là một thành phố lớn như trong mô tả của Gleason, vì vậy hoàn toàn có khả năng là Holy Oaks không hề tồn tại ở plane này của chúng ta. Một chiều không gian riêng (pocket dimension) ư? Tôi không biết nữa.
Bảo trọng nhé NoSleep.
-Secrets
************************************
Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Secrets
Fallynjo: Tôi đã đợi từ Hồ sơ số 19. Mọi thứ thật tuyệt! Tôi đang tự hỏi không biết đó là một pocket dimension hay là một dạng possession (ma ám) O.O
Organizing_Secrets: Tôi nghĩ chúng ta sẽ biết thôi nếu có bất kỳ một ai khác xuất hiện ở Holy Oaks. Các hồ sơ ám chỉ rằng chúng ta sẽ quay lại đó trong các phần tiếp theo, nhưng cũng chẳng biết được.
---------------------------
valeristark: Tôi vừa mới tham gia reddit và đã nhanh chóng phát hiện ra series này. Mất vài buổi tối để đọc hết, và tôi cảm thấy buồn khi đọc tới Hồ sơ số 23, bởi quãng thời gian giữa mỗi lần update là rất dài, và tôi cứ đinh ninh là tôi sẽ phải chờ rất lâu mới được đọc Hồ sơ tiếp theo. Nhưng tôi đã không phải chờ lâu, thật vui quá đi!!!! Và quả thực là tôi không hề bị thất vọng một chút nào. Hy vọng là sẽ được đọc thêm về Holy Oak khi vụ này được khép lại.
Organizing_Secrets: Cảm ơn vì đã tìm ra series này và quan tâm tới nó. Nó khiến tôi cảm thấy mọi công sức tôi bỏ ra là xứng đáng.
Tôi cũng như bạn, cũng muốn biết rõ thêm về Holy Oaks. Liệu đó có phải là một sự kiện chỉ diễn ra một lần hay không? Liệu nó có phải là một nơi có thật? Hay đó lại là một entity mà chúng ta chưa từng biết đến? Có quá nhiều câu hỏi.
valeristark: Tôi đoán nó là một kiểu purgatory (luyện ngục, theo Kinh thánh là nơi dành cho những người không đủ tốt để lên thiên đường, và cũng không đủ xấu để xuống địa ngục). Theo tôi thì có vẻ như là Victor đã giết hại bạn gái của mình (hoặc bất cứ kiểu quan hệ gì mà cô ấy có với người đó) và bằng cách nào đó bị giam giữ tại Holy Oaks để cô ấy có thể trả thù hết lần này tới lần khác. Nhưng chắc phải có một lối thoát ra khỏi đó, hoặc Gleason phải bắt gặp những nạn nhân khác.
Organizing_Secrets: Tôi hoàn toàn đồng ý là việc Victor giết hại cô gái là chất xúc tác khiến người đó xuất hiện ở Holy Oaks. Điều mà tôi muốn biết là phải chăng chính cô gái là người đem ông ta tới đó, hay còn do một nhân tố nào khác.
---------------------------
calicotrinket: Liệu có phải Holy Oaks nằm ở một chiều không gian song song khác? Điều đó là hoàn toàn có thể, căn cứ vào chứng mất trí nhớ mà Gleason mắc phải khi xuất hiện ở Holy Oaks?
Bảo trọng nhé Secrets, chúc may mắn Tattle.
Organizing_Secrets: Có thể lắm. Nhưng nếu đó chỉ đơn giản là một chiều không gian song song khác, thì sẽ không thể giải thích được việc người đàn ông đó sống lại sau mỗi lần bị giết. Trừ phi đó là một phần trong các sức mạnh của cô gái.