Case File #23: Secret Under the Atlantic
Hồ sơ số 23: Bí mật dưới Đại Tây Dương
----------------------------------------
Hồ sơ: 036-492
Ngày: 03/05/1996
Địa điểm: Đại Tây Dương
Chủ thể: Robert Ferrell
Dưới đây là bản ghi cuộc thẩm vấn Mr. Ferrell.
Ferrell: Anh muốn biết đã có chuyện gì xảy ra ở ngoài đại dương đó chứ gì? Tốt thôi. Tôi mới chỉ kể cho một vài người, do chúng tôi bị ràng buộc bởi Nondisclosure Agreement (Thỏa thuận giữ bí mật). Mấy người hẳn là có quyền lực lớn lắm, mới có thể khiến sếp của tôi phá vỡ thỏa thuận như vậy.
Được rồi, lúc đó chúng tôi đang hoạt động loanh quanh ở dưới đáy Đại Tây Dương, anh cũng biết rồi đúng không? Chúng tôi đang tìm kiếm thành phố đã mất Atlantis, nếu anh có thể tin được điều đó. Er, không phải kiểu vùng đất thần tiên huyền diệu mà anh vẫn thấy trong các câu chuyện. Cái mà tôi đang nói tới là thứ có thật, cả một thành phố nằm dưới đáy đại dương, chưa hề bị phát hiện hay tác động bởi bất cứ ai khác. Cấp trên của tôi muốn nhận lấy vinh dự tìm ra vị trí của thành phố, tiện thể thu thập luôn những cổ vật có giá trị. Mấy người định hỏi hành động đó có cao thượng hay không ư? Nhưng này, chúng tôi không làm việc cho chính phủ, vậy nên tôi thấy làm thế thì cũng công bằng thôi.
Anh biết đấy, tôi thực sự không rõ là cấp trên lấy đâu ra cái ý tưởng tìm kiếm Atlantis như vậy. Đại Tây Dương chưa bao giờ là lãnh thổ quen thuộc của chúng tôi. Trước đó chúng tôi đã dành phần lớn thời gian của mình khảo sát Thái Bình Dương, nhưng bỗng một ngày họ thông báo là cả đoàn sẽ chuyển sang hoạt động ở Đại Tây Dương, và chúng tôi sẽ tìm kiếm Atlantis. Tôi nghe nói họ nhận được gợi ý từ một nguồn nào đó, nhưng những thông tin như vậy vượt quá cấp bậc của tôi.
Cấp trên của Mr. Ferrell được cung cấp thông tin từ một vài thành viên của Phòng nghiên cứu Artifact, thuộc Tổ chức 440. Chúng tôi tin là mình đã tính toán ra được vị trí tương đối chính xác của Atlantis, dựa vào một số cuốn sách cổ được giấu kín khỏi truyền thông đại chúng. Kế hoạch này đã được thông qua sau khi chúng tôi thống nhất về việc sử dụng nhóm của Mr. Ferrell nhằm đánh giá trước chi phí và trang thiết bị cần thiết, đồng thời cũng nhằm thu thập thêm các bằng chứng còn thiếu để chúng ta tự tiến hành nghiên cứu của riêng mình.
Ferrell: Chúng tôi có ba tàu lặn có thể dùng để thám hiểm những phần sâu hơn của đại dương. Trong số cả đoàn thì chỉ có... năm người chúng tôi là có thể điều khiển thành thạo những chiếc tàu lặn đó. Tôi là một trong số những người có nhiều thâm niên nhất trong đội, vì vậy tôi thường là người đầu tiên đi khảo sát đáy đại dương. Chuyện đó thật sự thú vị. Hoặc ít nhất là từng như vậy. Nhưng giờ thì tôi không còn muốn thực hiện những việc như vậy nữa.
Ban đầu thì nó giống như một lần lặn thông thường thôi. Cả đội, trong đó có tôi, vẫn còn đang làm quen với nước ở đây, nhưng tôi cảm thấy lạc quan. Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn khi nói rằng vùng nước lớn này chuyển động khác so với vùng nước lớn kia, nhưng sự khác biệt là có thật, dù rất nhỏ. Nhưng Chúa ơi, tôi không hề chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra tiếp theo.
Là người đầu tiên lặn xuống, tôi nhận trách nhiệm chuẩn bị cho việc khảo sát đáy đại dương. Tôi quan sát xung quanh, đánh dấu chỗ này chỗ kia, và chủ yếu là tạo điều kiện cho mọi người khác khi lặn xuống có thể xác định phương hướng và làm nhiệm vụ dễ dàng hơn. Nên... ý tôi là, đó là những gì tôi đã thực hiện. Tôi chui vào trong một cái bathysphere (quả cầu lặn) và lặn xuống trước tiên. Nó không có phạm vi hoạt động rộng lớn như những chiếc tàu lặn khác, do phải luôn luôn kết nối với tàu chính, nhưng quả cầu lặn đó lại cứng cáp hơn và tôi có thể thu thập được nhiều thông tin nhất có thể để hỗ trợ cho những người khác. Anh biết đấy, tôi nghĩ là thứ đó có thể bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm.
Hmm... chỗ này hơi lạc đề rồi thì phải? Xin lỗi vì chuyện đó. Uhm, đang tới đoạn tôi ở dưới đáy biển rồi đúng không? Không có gì mới, không có gì lạ lùng xảy ra cả. Tôi đã ở dưới đó được khoảng mười, mười lăm phút, trước khi... có gì đó xảy ra. Tôi thề là trước đó chỉ một giây nơi ấy chỉ toàn các vỉa đá và những làn nước đục, thế rồi đột nhiên xuất hiện những công trình kiến trúc nằm giữa bãi đá. Chúng là những công trình kiến trúc hình chữ nhật bị bao phủ bởi chất bẩn và rong tảo thường thấy ở dưới đáy đại dương, nhưng chúng thực sự tồn tại ở đó. Tôi không biết đó là một trò đùa của ánh sáng hay là bởi một chất gì đó có trong bình oxy của quả cầu lặn, nhưng vì một lý do gì đó, khi tôi không nhìn vào tấm kính chắn phía trước thì những công trình kiến trúc đó đã xuất hiện.
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng, bối rối và kinh ngạc, nhưng trước khi tôi có thể báo với tàu chính về phát hiện của mình, tôi nhìn thấy nơi khóe mắt một bóng hình di chuyển giữa những tòa nhà. Vào lúc đó tôi thật sự rất bối rối, vì nó trông có vẻ hơi giống con người. Đột nhiên, một nỗi sợ hãi kinh khủng chợt ập đến, và tôi không thể giải thích tại sao. Vì một lý do nào đó không rõ, tôi chợt nhận thấy mình đang dán mắt vào tấm kính, chăm chú tìm kiếm cái thứ ẩn nấp sau những tòa nhà kia, dù cho nó có là gì đi chăng nữa. Tôi cứ tự thuyết phục mình rằng đó chắc là một con lươn lớn hoặc một thứ gì đó tương tự. Thật không may, tôi sớm nhận ra được là nó không chỉ đơn giản như là một con lươn.
Từ phía sau một tòa nhà khác nằm gần với tôi hơn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái sinh vật hình người đó, và nó thật... kinh khủng. Cấu trúc xương của nó cho thấy đó là một sinh vật cao lớn, nhưng phần da thịt... Chúa ơi, phần da thịt của nó bị kéo dãn xuống phần dưới của cơ thể. Lớp da quanh đầu bị bám dính vào hộp sọ và phần thịt từ hàm trở xuống dưới đều trông như thể bị... "dồn chảy" về phía bụng của nó. Anh biết đấy, nó trông như một bức tranh biếm họa rùng rợn và trần trụi của một ai đó. Đôi mắt của nó trắng dã và có gì đó trông như tảo mọc chồi ra. Phần lớn cái mũi đã bị ăn mòn gần hết. Cái sinh vật đó chỉ đơn giản là thật... kinh dị. Và rồi tôi thấy là còn nhiều sinh vật khác nữa giống nó. Một con lảo đảo bước ra từ sau một tòa nhà khác ở gần tôi. Rồi đến một con khác. Một con khác. Lại một con nữa. Nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Chúng lê bước tiến tới gần quả cầu lặn và tì những khuôn mặt dị dạng của chúng lên trên mặt kính. Tôi thực sự tin rằng sự cứng cáp của quả cầu lặn là thứ duy nhất đã bảo vệ cho tôi được an toàn.
Tôi kinh hãi và liên lạc với tàu chính để họ đưa tôi lên. Khi tôi cuối cùng cũng được đưa lên khỏi mặt nước và kể cho những người khác, họ chẳng thèm nghe tôi. Mọi người đều quá phấn khích với việc tôi tìm thấy những công trình kiến trúc đa dạng dưới đáy biển, và không ai thèm để tâm tới những lời huyên thuyên của tôi về những sinh vật đó. Họ bảo rằng tôi chắc hẳn đã bị ảo giác hoặc hoang tưởng, và tôi được đưa vào bên trong để nghỉ ngơi. Họ cử Brad Hensick xuống sau tôi với một trong những chiếc tàu lặn kém bền vững hơn. Chàng trai tội nghiệp đó. Tôi bị đánh thức bởi một loạt những tiếng kêu gào hoảng loạn cùng cái tin là thân tàu lặn đã bị phá hủy và Brad đã bị giết. Một thời gian ngắn sau thì mấy người xuất hiện và giờ thì chúng ta có mặt ở đây...
Mr. Ferrell sau đó được dẫn dắt để tin rằng chúng ta đến từ FBI và rằng chuyện này là một vấn đề an ninh quốc gia. Anh ta có vẻ đã bị thuyết phục, nhưng sẽ vẫn bị giám sát. Một đoàn thám hiểm đang được thành lập sử dụng công nghệ và nhân lực của chúng ta. Đó là một nhiệm vụ với hai mục tiêu: khảo sát những tàn tích của Atlantis để tìm kiếm artifact và bắt được ít nhất là một trong những sinh vật kia để nghiên cứu.
Tình trạng hồ sơ: Đóng. Xem tiếp ở The Atlantis Expedition (Cuộc thám hiểm Atlantis).
----------------------------------------
Tattle (sử dụng account Organizing_Secrets của Secrets): Chậc, chậc.
Người sống không nên quấy rầy lăng mộ của những kẻ bị chôn vùi dưới đáy sâu.
Yêu mọi người, Tattle.
************************************
Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Tattle
PracticallyIJ: Tôi đã dành cả mấy buổi tối liền đọc một mạch những hồ sơ này, và tôi chỉ muốn nói là tôi bị nghiện hoàn toàn rồi! Tôi không thể đợi để biết được là anh và Secrets sẽ chia sẻ điều gì tiếp theo, Tattle. Còn nữa, cá nhân tôi nghĩ rằng nơi đáng sợ nhất trên Trái Đất là ở dưới đáy đại dương. Suy đoán đầu tiên của tôi là những sinh vật đó có thể là người cá - chỉ không phải là loại mà ta vẫn hay thấy trong phim ảnh, sách truyện...
Tattle: Bạn sẽ vui nếu biết rằng chúng ta sẽ sớm quay lại với đáy biển. Gần đây tôi thấy mình có hứng thú kỳ lại với đại dương.
Nguồn: mystown.com
Navigation