Hồ sơ số 21: Vụ án Kepler năm 2003


Hồ sơ: 020-111

Ngày: 12/04/2013

Địa điểm: Constance, Pennsylvania

Chủ thể: Robert Mills, Alex Kepler

Entity: E-byss

Sau đây là bản ghi cuộc thẩm vấn Alex Kepler.

Người thẩm vấn (viết tắt là I): Mr. Kepler, trông cậu chẳng già đi chút nào cả.

Alex: Yeah, tôi có thể hiểu tại sao anh lại hỏi vậy. Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ một vài chuyện. Kiểu như thế giới đã lướt qua và bỏ quên tôi ấy.

I: Trông cậu có vẻ già đi một chút thôi. Vẫn còn trẻ lắm.

Alex: Điều đó dường như là tất yếu khi mà những sinh vật chỉ có trong ác mộng chia tách anh khỏi những người thân yêu và đùa bỡn với mọi thứ mà anh từng biết. Nói thật nhé, lần trước mấy người nhốt tôi lại và tôi bị nó bắt đi. Bây giờ mấy người lại giam tôi lại, và tôi có thể đoán là chuyện tương tự sẽ lại xảy ra. Mấy người chẳng thể bảo vệ được cái quái gì cả. Không bảo vệ được tôi, không bảo vệ được Mary, chẳng bảo vệ được ai cả.

Mr. Kepler lấy tay sục sạo túi áo / túi quần trong vài giây và nhìn xuống, trước khi ngẩng mặt lên tiếp tục cuộc trò chuyện.

I: Nói thế thật chẳng hay chút nào, Mr. Kepler. Tôi sẽ phải yêu cầu cậu đừng sỗ sàng quá thế. Tổ chức có một chút thay đổi nhỏ trong cách hoạt động, so với lần trước cậu ở đây. Chúng tôi sẽ ngừng việc này lại nếu cậu còn gây rắc rối.

Alex: Được rồi, được rồi. Tôi hiểu ý anh rồi. Anh muốn tôi kể câu chuyện hoang đường của tôi chứ gì? Với đầy chi tiết và đủ các thứ linh tinh khác nữa? Rõ rồi. Vậy hãy bắt đầu với Rob trước tiên.

I: Một trong những người bị mất tích theo tường trình với cảnh sát của cậu phải không?

Alex: Đúng thế. Ngoài ra, liệu tôi có thể thêm vào là tôi không hề vui vẻ chút nào khi phải kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cái đám cảnh sát đó không? Nếu cái nhóm nhỏ này của mấy người tới sớm hơn, tôi đã chẳng phải tua đi tua lại mãi như một cái đĩa hát bị hỏng như vậy. Thật đấy, tên của tôi xuất hiện và đáng lẽ mấy người phải có mặt ngay tắp lự rồi. Đặc biệt là với tất cả những công nghệ tiên tiến mà các người sở hữu bây giờ.

I: Chúng tôi có tai mắt trên toàn cầu. Một người được coi là đã chết suốt nhiều năm qua khó có thể là một ưu tiên.

Alex: OK. Đây, để tôi lấy mấy cái ghi chép này ra. Tôi tìm thấy chúng trong căn phòng của một cậu tên Rob, một thời gian ngắn sau khi chạm trán cái... thứ đó.

I: Tổ chức đã đặt tên cho entity đó là E-byss.

Alex: Nghe cute đấy. (Mr. Kepler sục sạo trong túi sau và lôi ra một vài mẩu giấy gập lại). Mấy mẩu giấy này kể lại câu chuyện của Rob, và có cả một chút chuyện của tôi nữa. Nếu anh thấy ok thì tôi sẽ thử đọc to ghi chép này của cậu ta lên, rồi thêm vào cả ý kiến của cá nhân tôi nữa, để chúng ta hiểu được rõ hơn mọi chuyện. Thực sự là có một số chi tiết khá quan trọng ở đây đấy.

I: Như vậy thì tốt quá, Mr. Kepler.

Alex: "Tôi viết những dòng này vì có một cái gì đó kỳ lạ đang xảy ra. Một cái gì đó khủng khiếp mà tất cả mọi người trong khu vực này đều biết tới. Tôi có cảm giác là mình không còn sống được bao lâu nữa mà kể cho mọi người chuyện gì đang diễn ra. Chính là truyền thuyết về những bức ảnh kỳ lạ đó. Tôi nhớ một vài người bạn của bố mẹ tôi đã cố gắng khơi chuyện đó lên khi tôi còn nhỏ. Họ kể về một kẻ giết người hàng loạt chuyên reo rắc những tấm ảnh và bắt cóc mọi người. Tôi nghĩ là bởi vì những tấm ảnh đó bắt đầu xuất hiện trở lại tại thời điểm đó, khi tôi còn nhỏ. Vụ đó gây ra một nỗi sợ hãi lớn trong cộng đồng của chúng tôi. Không cần phải nói, cha mẹ tôi đột ngột chia tay với những người bạn thân nhất của mình và chẳng bao lâu sau thì căn nhà trống rỗng hoàn toàn. Tôi không bao giờ nhìn thấy họ nữa. Tôi dám cá là nếu tôi gọi cho mấy người bạn của tôi ngay bây giờ, họ sẽ phủ nhận việc từng biết bố mẹ tôi, và giải thích chuyện đó là sản phẩm do trí nhớ sai lệch của một đứa trẻ."

Alex: Uhm, tôi sẽ tạm ngừng câu chuyện của Rob tại đây và giả định là mấy người đã bắt cóc họ đúng không.

I: Có thể lắm. Tôi đã nghiên cứu vụ E-byss này đã lâu và từ những gì tôi đọc được, kế hoạch hồi đó là thử nghiệm xem việc không gợi nhắc, đả động hoặc phản ứng gì với sinh vật đó có làm nó bỏ đi hay không. Một số entity tấn công con người vì chúng ưa thích nỗi đau và sự hoảng loạn mà chúng gây ra. Khi chúng tôi dọn dẹp vụ đó trong những năm 80, chúng tôi đã đề ra những hướng dẫn cụ thể cho những người dân biết chuyện. Họ được bảo rằng đó là tác phẩm của một tên giết người hàng loạt, và hắn đã chuyển sang địa bàn khác. Các gia đình không còn nhắc tới hắn vì nỗi sợ làm chuyện đó có thể khiến hắn quay lại.

Alex: Fear tactics (chiến thuật dùng nỗi sợ để gây ảnh hưởng và kiểm soát dư luận) ấy hả. Nó có hiệu quả không?

I: Tôi e là chúng tôi không có cách nào biết chắc chắn được. E-byss chỉ xuất hiện hai lần kể từ cuộc chạm trán đầu tiên của cậu với nó, vì vậy tôi chỉ có thể suy đoán về việc đóng kín mọi chuyện (chặn mọi nguồn tin) lại liệu có kìm hãm hoạt động săn mồi của nó hay không mà thôi.

Alex: Được rồi. Cứ cho là thế đi. Oh đợi đã. Đệch. Bố mẹ tôi, chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ tôi? Tôi đã quá chú tâm vào chuyện kia mà quên không hỏi.

Tôi: Tôi đã nghĩ là cậu có thể hỏi chuyện đó, Mr. Kepler, vì vậy tôi đã tự cho phép mình tìm hiểu về hồ sơ của họ. Cả bố và mẹ cậu đã qua đời. Mẹ cậu mất vào đầu thập niên 90 và bố cậu thì qua đời năm ngoái. Theo báo cáo này thì cả hai đều mất vì bệnh tim.

Alex: Tôi hiểu rồi...

Mr. Kepler một lần nữa lại phá vỡ giao tiếp bằng mắt với người thẩm vấn và cúi xuống trong vài giây.

I: Như tôi đã nói lúc trước, tôi là người phụ trách việc điều tra tất cả các tài liệu liên quan tới E-byss, và chuyện đó bao gồm cả việc nắm giữ thông tin về các gia đình đặc biệt gần gũi với những vụ bắt cóc. Bố mẹ cậu đã bị giám sát trong suốt những năm còn lại của cuộc đời, nhưng họ không hề vi phạm luật "không nói" và chưa bao giờ gợi chuyện đó lên. Cái chết của họ là tự nhiên và không liên quan gì tới tổ chức của tôi hoặc entity mà chúng ta đang tìm kiếm. Cậu có thể đọc các báo cáo về họ nếu muốn...

Alex: Không, cảm ơn. Mặc dù vậy, tôi đánh giá cao đề nghị của anh. Với việc tôi bị nhốt ở đây thế này, tôi không nghĩ là anh lại có bất kỳ lý do gì để nói dối tôi lúc này. Vậy nên, tôi cứ tạm tin anh đã. Thế giả dụ họ có nhắc đến chuyện đó thì liệu họ có bị bắt đi như những người vi phạm luật "không nói" khác hay không?

I: Điều đó hoàn toàn có thể, mặc dù nó phụ thuộc vào người phụ trách việc điều tra E-byss tại thời điểm đó. Vị trí đó đã qua tay nhiều người trong những năm qua.

Alex: OK. Uhm, bây giờ quay lại với lá thư này nhé. Chúng ta không có cả ngày đâu, trước khi cái thứ đó quay lại để bắt tôi đi lần nữa.

Alex: "Luôn luôn có một điều kiêng kỵ lạ lùng về những tấm ảnh trong vùng. Giờ ngẫm lại thì không phải chỉ thị trấn nơi tôi ở mới vậy. Cả những vùng xung quanh cũng thế. Chẳng ai muốn bị chụp hình. Chẳng ai có máy ảnh cả. Nó không giống như những gì anh nhìn thấy nếu anh rời khỏi hạt này hoặc xem trên TV. Đệch, người trong vùng còn thấy khó chịu khi người bên ngoài đến khu vực này vung vẩy máy ảnh. Tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều gia đình bị đuổi ra khỏi thị trấn vì chuyện này, nhưng hồi đó chỉ tự nhủ do là người ở đây quá cứng đầu và cổ hủ."

Alex: "Tôi đã tham gia một bữa tiệc đoàn tụ nhỏ khi mọi việc bắt đầu xảy ra. Mấy người chúng tôi tình cờ được rời trường đại học về nhà trong dịp cuối tuần và quyết định gặp nhau. Chúng tôi chìm đắm trong rượu bia và tiệc tùng suốt đợt nghỉ cuối tuần đó. Thực sự là không có gì mới cả. Vấn đề là khi những hình ảnh đó bắt đầu xuất hiện. Tôi thật sự không thể nhớ khoảng thời gian chính xác, nhưng chuyện đó diễn ra khi đã quá nửa đêm. Josh tìm thấy một chồng ảnh trong sân sau. Bất cứ ai đọc những dòng này phải nhớ là trước đó chúng tôi chưa bao giờ chụp ảnh. Những tấm ảnh này được một ai đó chụp hình chúng tôi ở nhiều nơi công cộng khác nhau. Không ai nói thêm gì cả sau khi chỗ ảnh đó được phát hiện. Bữa tiệc kết thúc và tất cả mọi người trở về nhà."

Alex: Tôi chỉ muốn bổ sung thêm là khi đó tôi còn chưa xuất hiện. Tôi và E-byss, hay bất kỳ cái tên gì khác mà các người đặt cho nó, không hề có mặt ở đó. Vì vậy, từ những gì tôi thu thập được, tôi nghĩ là những tấm ảnh xuất hiện sớm hơn một chút, trước khi cái thứ đó tới. Tôi vẫn nhớ những tấm ảnh như vậy đã làm suy kiệt tinh thần của bạn bè tôi và bản thân tôi như thế nào. Cái thứ khốn kiếp đó thích quật ngã anh, nó khiến anh phát bệnh và bắt anh đi khi anh không còn chút ý chí phản kháng nào nữa. Tôi đoán lý do mà tôi vẫn còn sống là bởi tôi quá quyết tâm đi tìm những người còn lại. Nhưng thôi, trở lại lá thư của Rob nhé.

Alex: "Những tuần tiếp theo tương đối yên ắng. Melody là người đầu tiên trong bữa tiệc đêm hôm đó liên lạc với tôi. Nghe giọng của cô ấy, tôi có thể biết được là cô ấy đang khóc, và tôi đã phải rất khó khăn để hiểu cô ấy nói gì khi mà cứ thổn thức như vậy. Nhưng có một cụm từ cứ lặp đi lặp lại liên tục: những tấm ảnh. Căn hộ của Melody ở khá gần ký túc xá của tôi, vậy nên tôi đảm bảo với cô ấy là tôi sẽ qua thăm và đặt chuyến đi tới chỗ của cô ấy. Khi tôi đến căn hộ, bạn cùng phòng của Melody là người mở cửa. Cô ấy có vẻ vô cùng... lo lắng. Cô bạn cùng phòng đó nói rằng Melody đã bắt đầu cư xử kỳ lạ kể từ khi trở về nhà từ bữa tiệc đó, và tình trạng ngày càng trở nên tồi tệ hơn tới mức cô ấy không còn ra khỏi phòng của mình nữa. Tôi gõ cửa phòng Melody và tự cho phép mình bước vào. Căn phòng bừa bãi kinh khủng, tôi thực sự không chuẩn bị cho việc là nó có thể trông tồi tệ đến vậy. Tất cả các đồ nội thất trong phòng bị quăng khắp nơi, quần áo có ở mọi chỗ, rồi thiết bị điện tử hỏng, và cả rác rưởi nữa. Quả thật, thứ duy nhất vẫn còn đứng thẳng là một cái bàn giấy nhỏ với một chiếc đèn bàn ở trên. Và trải ra trên mặt bàn là một chuỗi ảnh. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác như thể có thứ gì đó tông thẳng vào dạ dày tôi lúc đó, nhớ lại nỗi sợ hãi tột cùng mà tôi cảm thấy khi ấy."

Alex: Chuyện đó có vẻ giống y hệt với những gì đã xảy ra với bạn bè tôi và tôi. Cái thứ khốn kiếp đó giở trò ra mắt thật ấn tượng khi chúng tôi tụ tập đông người, rồi sau đó nó lần lượt tấn công từng người một. Có vẻ như Melody là mục tiêu đầu tiên của nó, giống như Darren là nạn nhân đầu tiên trong nhóm của tôi.

I: Và cậu có biết tại sao nó lại chọn Melody và Darren làm những nạn nhân đầu tiên hay không?

Alex: Anh biết đấy, ban đầu thì tôi cũng không biết đâu. (Giọng nhỏ dần và ngồi im lặng trong một vài giây) Còn mấy người thì sao?

I: Chúng tôi có một vài giả thuyết. Tuy nhiên, tôi không tin là bất kỳ cái nào trong số chúng thu thập được đủ bằng chứng chắc chắn để chứng minh là đúng.

Alex: Được rồi. Tôi sẽ giải đáp cho anh sau. Tiếp tục kể chuyện theo trình tự thời gian nhé.

Alex: "Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy, nhưng Melody cứ co cụm lại trong một đống đồ đạc gãy vụn nằm ở góc phòng (kiểu như một dạng rào chắn tự chế). Tất cả những gì cô ấy làm là chỉ tay về phía đám ảnh và lầm bầm không thành tiếng. Tôi không thể trách là cô ấy đã... phản ứng thái quá, sau khi tôi tận mắt nhìn thấy chúng. Thật không may, tôi tình cờ xem chúng theo đúng thứ tự, và đó chẳng phải là một trải nghiệm vui vẻ gì. Ban đầu chỉ là một tấm ảnh tương đối vô hại của một kẻ đeo bám nào đó chụp hình cô ấy. Nhưng anh có thể nhận ra có gì đó thay đổi trong hai tấm hình tiếp theo. Có gì đó xảy ra với cơ thể của Melody, như là... tôi không thể giải thích nhưng trông như thể cô ấy đang bị "xoắn vặn" lại. Trong các tấm ảnh tiếp theo, phần rìa bao xung quanh cơ thể Melody bắt đầu tách ra. Kiểu như cơ thể cô ấy đã bị tách đôi ra làm hai, bởi trong ảnh thì phần cơ thể phía trước của cô ấy đã đổ xuống thành một đống. Một Melody điên loạn và máu me hơn xuất hiện trong khung hình, được phần cơ thể phía sau của Melody dính lấy. Thành thật mà nói, nó thật là kinh tởm. Ở tấm hình cuối cùng, tôi nhìn thấy một thứ trông như một vết mực bút dạ thấm qua từ mặt sau, nên tôi lật tấm ảnh lại và thấy từ "END" được viết ở đằng sau. Đáng tiếc là tôi không bao giờ có cơ hội để nghe câu chuyện từ phía Melody. Một tiếng động lớn lôi tôi ra khỏi trạng thái sững sờ, và đột nhiên tôi hiểu rằng Melody vừa mới lao mình ra khỏi cửa sổ của căn hộ trên tầng ba này. Tôi nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng hụych hay gì đó tương tự (tiếng cơ thể người nện xuống đất), nhưng đó có thể chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi. Dù sao thì cô ấy cũng không qua khỏi. Melody đã chết và tôi lại có thêm nhiều câu hỏi."

Alex: Chuyện đó có vẻ giống với những gì đã xảy ra với Darren. Đồ khốn kiếp đó dường như có cả một kế hoạch tỉ mỉ khi nó muốn hủy hoại cuộc đời người khác. Tuy nhiên, có vẻ như Melody đã làm đảo lộn kế hoạch của nó khi quyết định tự sát.

I: Sao cậu lại nghĩ thế?

Alex: Chúng ta sẽ nói tới phần đó sau.

Alex: "Các tuần sau đó trở nên hoàn toàn mờ mịt đối với tôi. Tôi không còn tới lớp nữa. Tôi dừng hẳn việc ra ngoài và ăn uống. Tôi không trả lời tin nhắn của bạn bè. Tôi cảm thấy như đang đánh mất chính mình, cảm giác thật xa lạ. Tôi bước vào các căn phòng chỉ để nhận ra là một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cuối tôi còn nhớ được. Vì một lý do nào đó không rõ mà tôi cứ mặc mãi cái áo trùm đầu cũ từ trường trung học này. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ là mình đã mang nó đi cùng khi chuyển lên đây học đại học. Tuy nhiên, việc viết những dòng này ra khiến tôi quay lại với thực tại được một chút, đủ để khiến tôi đột ngột nhận ra có gì đó không bình thường đang xảy ra với tôi. Tại sao tới giờ tôi mới để ý thấy chồng ảnh trên bàn kia chứ?"

Alex Kepler đặt mấy mẩu giấy lên bàn và kiểm tra một thứ gì đó dưới gầm bàn trong một khoảng thời gian ngắn.

Alex: Đó là điều cuối cùng Rob viết, chỉ vài giây trước khi tôi xuất hiện.

I: Vậy đó là thời điểm mà cậu xuất hiện cùng E-byss, và Robert Mill thì bị bắt cóc.

Alex: Anh chỉ đúng có một phần thôi.Tôi không nhớ gì nhiều về việc bị bắt đi năm 1984, nhưng tôi nhớ rõ là đã bị "bao bọc" bởi cái thứ đó trong khi đang bị mấy người giam giữ. Tất cả mọi thứ trở nên tối đen và ký ức tiếp theo của tôi là bị quăng vào tường trong phòng của Rob.

I: Cậu chắc chứ? Đấy có đúng là ký ức tiếp theo của cậu không? Tại căn hộ của Robert Mill ư?

Alex: Phải. Thật ra, tôi ước là tôi có thể kể thêm cho anh xem cái thứ đó đã làm gì, nhưng tôi chẳng nhớ được gì cả, ngay cả một chút ký ức mờ mịt nhất. Vậy là tôi xuất hiện bằng cách tạo ra một vết lõm trên tường, chuyện đó làm tôi choáng váng trong vài phút. Khi đã tỉnh táo lại, tôi nhận ra là có một người khác trong phòng. Đó là Rob, nhưng tại thời điểm đó thì tôi chưa biết cậu ta là ai.

I: Rob có phản ứng thế nào khi cậu đột nhiên xuất hiện trong phòng của cậu ta theo một cách bạo lực như vậy?

Alex: Khi ấy cậu ta đang ngồi lún sâu trong ghế. Trong khi mải phủi mạng nhện bám vào đầu, tôi còn nghĩ cậu ta là một cái xác nữa cơ. Thực ra tôi còn không chắc là lúc đó cậu ta có còn thở hay không nữa?

I: Sao lại thế?

Alex: Có lẽ là bởi cậu ta "turned" (biến đổi) ngay lập tức sau đó?

I: "Turned"?

Alex: Đó là từ khá nhất mà tôi có thể sử dụng để mô tả những gì đã xảy ra. Cơ thể cậu ta đột nhiên giật bắn lên. Phần ngực hướng về phía trần nhà, trong khi đầu và tay chân vẫn bất động. Đó là một trải nghiệm đáng sợ. Và đó là trước khi cái mũ trùm trên áo của Rob trùm lên che khuất mặt cậu ta...

I: Cậu đang ám chỉ là-

Alex: Phải! Ý tôi đúng là vậy đấy! Rob đã trở thành E-byss! Tôi không biết làm sao tôi đi xuyên thời gian được, nhưng E-byss đã chiếm lấy thân xác của Rob. Anh có thể nhìn thấy các dấu hiệu trong chuỗi ảnh của cậu ta...

Alex ngừng nói và có vẻ bị phân tâm trong một thời gian ngắn. Xem lại đoạn phim từ camera, rõ ràng là cậu ta đã lôi một thứ gì đó ra khỏi túi và liếc vào nó mà không để Người thẩm vấn biết.

I: Mr. Kepler? Alex?

Alex: Ah, vâng. Xin lỗi, tôi chỉ mới ngỡ ra một chuyện.

I: Chuyện gì?

Alex: Uhm, tôi khá chắc là E-byss phải chiếm lấy thân xác một ai đó khi nó thực hiện cái trò time jump (đi xuyên thời gian) đó. Nó đã cố gắng tấn công cô gái tên Melody kia trước tiên. Cô gái tự sát và làm hỏng kế hoạch của cái "túi" khốn kiếp đó, vậy nên nó tấn công Rob. Chuyện đó thể hiện rõ trong những tấm ảnh. Điều đó cũng có nghĩa là nó đã chiếm lấy thân xác Darren. Darren chính là E-byss trong nhóm bạn của tôi... tên khốn đó.

I: Cậu có thể tiếp tục kể theo thứ tự thời gian được không? Chuyện gì xảy ra khi E-byss chiếm được cơ thể của Rob?

Alex: Uhm, cái mũ trùm lên bao bọc lấy đầu của Rob khi cậu ta đang lơ lửng trong cái tư thế kỳ dị đó. Tôi thì chỉ ngồi yên tại chỗ thôi, vẫn còn choáng váng và chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ va chạm. Tôi nghĩ là tôi đã thấy... một cái gì đó chui vào miệng của Rob. Nhưng cũng lạ lắm, kiểu như khí ga hay thứ gì tương tự ấy. Thậm chí tới tận bây giờ tôi cũng không thể khẳng định liệu đó có phải là những gì tôi đã thấy hay không. Cuối cùng, cơ thể cậu ta thả lỏng và quay hướng về phía tôi. Tôi thấy nụ cười trên khuôn mặt tên khốn đó, chính là nụ cười nó trưng ra khi nó bắt Mary đi. Nó nắm lấy một chiếc đèn đứng ở cạnh bàn và bước tới chỗ tôi, trước khi nện vào đầu tôi bằng cái đèn đó. Tôi lại bất tỉnh.

I: Nhưng nó không hề bắt cóc hoặc giết cậu ư?

Alex: Tôi nghĩ rằng nó cần những tấm ảnh để có thể hành động, làm suy kiệt tinh thần nạn nhân. Có lẽ nó không thể tấn công người ta nếu không tung đòn tâm lý trước?

Alex: Lát sau tôi tỉnh lại trong căn phòng đó. Tôi không thể cho anh biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bởi chính tôi còn không biết mốc thời gian tôi bắt đầu có mặt ở đây (bằng cách va vào tường). Có tiếng còi xe cảnh sát vang vọng ở phía xa. Tôi vẫn nhớ những tiếng còi báo động đó. Việc đầu tiên tôi làm là lảo đảo bước vào nhà tắm. Cú nện vào đầu đau như thể nó đã tách đôi người tôi ra làm hai, và đầu tôi thì bê bết máu khô.

I: Có bằng chứng cho thấy cậu đã ra ngoài một lúc, ít nhất cũng phải hàng tiếng đồng hồ nếu không phải là một hay hai ngày.

Alex: Chính xác. Tôi đã băng bó, ăn uống và tự chăm sóc bản thân tốt nhất có thể, rồi tìm đường quay lại căn phòng ngủ của Rob. Rõ ràng là tôi có thể kể mãi về việc mọi thứ ngày nay khác xa với trước kia như thế nào. Nhưng sau khi dẹp nỗi khó chịu khi phải ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ sang một bên, tôi bắt đầu để ý tới những tấm hình và ghi chú đặt trên bàn. Anh thấy đấy, những tấm ảnh của Rob tự nó đã nói lên tất cả. Đầu tiên là những tấm hình chụp trộm Rob. Chúng thực sự đem lại cảm giác là có ai đó đang theo dõi, đeo bám cậu ta. Rob cuối cùng cũng nhận ra và anh có thể nhìn thấy... ánh mắt giận dữ xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta, cậu ấy còn kéo áo jacket lên, nên anh còn có thể nhìn thấy cận mặt cậu ta nữa. Có vẻ như kẻ chụp trộm tiếp tục bám đuôi Rob, cậu ta hiện đang bỏ chạy trong tất cả các tấm hình và dẫn kẻ chụp trộm vào một con hẻm tối. Những tấm hình gần cuối cho thấy Rob tấn công kẻ đeo bám bằng một cái ống, một khúc gỗ hay một cái gì đó tương tự. Hình ảnh nhanh chóng bị bao phủ bởi máu và nội tạng nên rất khó để nhìn cho rõ. Tấm hình cuối cùng cho thấy Rob bị bao phủ bởi máu me và nội tạng của kẻ chụp trộm, còn tay thì cầm máy ảnh. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều có thể hiểu ẩn ý ở đây là gì.

I: Phải. E-byss đã chiếm quyền kiểm soát Rob.

Alex: Sau đó tôi đọc chỗ ghi chép của Rob và bắt đầu chắp nối mọi chuyện lại với nhau. Nhìn vào ngày tháng ghi trong những mẩu giấy của Rob khiến tôi thấy không thoải mái, nhưng nó lại hợp lý theo một cách kỳ dị nào đó. Việc tôi đột nhiên tỉnh dậy vào năm 2003 đã là quá sức chịu đựng rồi, nhưng so với toàn bộ chuyện về E-byss thì chuyện đó chỉ mới là phần nổi. Không lâu sau đó cảnh sát xuất hiện và bắt tôi đi. Nhưng đó đúng là một thảm họa. Rõ ràng là con quái vật đó đã tấn công một trong những nạn nhân của nó tại một khu mua sắm đông người, và gây ra một vụ náo động. Sau đó, một người nào đó trong bữa tiệc kia chắc đã trình báo với cảnh sát, và cảnh sát được cử tới nhà của tất cả những người từng có mặt trong bữa tiệc. Đó là cách mà họ tìm ra được căn hộ và bắt giữ tôi.

I: Đúng thế. Ba người đã bị E-byss bắt đi ở trung tâm mua sắm. Những người chứng kiến miêu tả là một người đàn ông đội mũ trùm "bao bọc" lấy những người mà giờ đây được cho là mất tích. Các camera an ninh trong khu mua sắm lần lượt tắt phụt ngay khi E-byss xuất hiện trong khung hình.

Alex: Vậy là nó không thích bị ghi hình.

I: Có vẻ như vậy. Nó cũng rất nhanh nhẹn nữa. Chúng tôi có những báo cáo chính xác về việc nó có thể bám vào tường, trần nhà và di chuyển với tốc độ cao. Josh Matthias, Amber Dempsey, và Tanner Patrickson là ba người được xác nhận mất tích. Cả ba người bọn họ đã có mặt ở buổi tiệc, nên đều trở thành mục tiêu của E-byss. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào nhân chứng có mặt ở hiện trường để tiếp tục điều tra, vì camera an ninh không hoạt động. Theo lời khai của các nhân chứng thì Patrickson là nạn nhân đầu tiên. Cậu ta bị tấn công ở quầy thức ăn. Đó cũng là một cuộc tấn công đúng kiểu thường thấy của E-byss. Không ai thực sự biết E-byss đã trà trộn vào khu mua sắm từ khi nào, bởi khả năng hòa lẫn vào đám đông và giấu mình dưới hình dạng một người mặc áo trùm đầu của nó. Vậy nên, tất cả những gì chúng tôi biết được là E-byss xuất hiện phía sau Patrickson và "bao bọc" lấy cậu ta.

Alex: Chúa ơi...

I: Sau đó, một phần lớn đám đông quanh quầy thức ăn trở nên hoảng loạn và tất cả mọi người trong khu mua sắm bị kích động. Kiểm soát thiệt hại (che đậy, dàn xếp, trấn an dư luận) vụ đó là một cơn ác mộng đối với chúng tôi.

Alex: Tôi có thể hiểu được chuyện đó. Thế rồi nó bắt nốt hai người kia à?

I: Phải. Dempsey có vẻ như đang ở trong phòng thay đồ của một cửa hàng quần áo khi E-byss bắt cóc cô ấy. Nhưng có điều khác lạ, có vẻ như đó không phải là một vụ bắt cóc sạch sẽ cho lắm. Chúng tôi tìm thấy một cái chân bị cắt rời hoàn hảo bị bỏ lại tại hiện trường.

Alex: Vậy là cô ấy đã phản kháng quyết liệt để không bị bắt đi. Chết tiệt...

I: Đó cũng là những gì chúng tôi nghĩ tới. Có thể đã xuất hiện một sự thay đổi trong chiều không gian, và chân của Ms. Dempsey không may nằm lại ở phía này. 

Alex: Còn người cuối cùng thì sao?

I: Matthias biến mất trong bãi đậu xe. Chúng tôi có thể theo dấu E-byss bẳng cách xác định xem camera nào bị phụt tắt, và với phương pháp đó, chúng tôi đã tìm thấy Josh Matthias trong đoạn camera an ninh ở bãi đậu xe, và tiếp tục chứng kiến khi chuỗi camera bị phụt tắt tìm đường tới chỗ cậu. Tuy nhiên, hông có bằng chứng gì được tìm thấy, nên chúng tôi nghĩ đó là một vụ bắt cóc sạch sẽ khác. Và bây giờ thì tôi cần một vài câu trả lời thành thực hơn từ phía cậu đấy, Mr. Kepler.

Alex: Xin lỗi?

I: Tôi không thích bị lừa dối.

Alex: Còn tôi thì không thích bị buộc tội nói dối đâu.

I: Chúng tôi có bằng chứng cho thấy cậu còn sống và hoạt động tại thành phố New York, vào khoảng năm 1995.

Mr. Kepler được đưa cho một tấm ảnh chụp từ camera an nình. Nó cho thấy cậu ta đang lách mình bước xuyên qua một đám đông người mặc cùng bộ quần áo mà hiện giờ cậu ấy đang mặc. Mr. Kepler bắt đầu cười như điên.

I: Có gì vui lắm sao, Mr. Kepler?

Alex: Ôi trời, tôi đúng là có giữ bí mật với anh một số chuyện, nhưng không phải là chuyện đó.

Mr. Kepler lôi một chồng ảnh ra khỏi túi và quăng nó lên trên bàn.

Alex: Những bức ảnh này liên tục xuất hiện trong túi của tôi một cách định kỳ kể từ khi cuộc thẩm vấn này bắt đầu. Có vẻ như E-byss đã xử lý xong mấy cô câu tiệc tùng kia và đang tới đây để hoàn tất công việc. Tôi định không nói gì cả và sẽ tự mình đối đầu với E-byss. Xem này, (trong bức ảnh này) có một vết thương trên đầu tôi, chính là vết thương từ vụ tấn công trước đó. Tôi khá chắc là năm 1995 là điểm dừng tiếp theo của tôi.

Bức ảnh đầu tiên cho thấy Mr. Kepler có mặt ở Lễ Giao Thừa của năm 2003. Các bức ảnh sau đó lần lượt thể hiện cậu ta tham dự các Lễ Giao Thừa của các năm 2002, 2001,... , cứ thế cho tới tận năm 1995. Với mỗi bức ảnh lùi về một năm, Mr. Kepler lại càng trở nên hao mòn như một cái xác, tới khi cậu ta rõ ràng là đã bị bệnh trong bức ảnh năm 1995. Bức ảnh này cũng có dòng chữ "END" được viết ở mặt sau.

Alex: Có vẻ như là tôi vẫn chưa thể chết ngay được đâu.

I: Phải rồi. Chúng tôi cần chuyển cậu đi chỗ khác ngay lập tức.

Người thẩm vấn nhấc điện thoại lên và bắt đầu quay số để chuyển Mr. Kepler sang một căn cứ khác.

Alex: Anh có nghĩ là mấy người các anh có thể bắt được nó lần này không? Chặn đứng con quái vật đó ấy?

I: Không, chúng tôi bây giờ đã có bằng chứng là cậu sẽ xuất hiện vào năm 1995, sau khi đã trải qua tất cả những chuyện này, nên rõ ràng là chúng tôi sẽ không cứu cậu ở đây. Nhưng điều đó không ngăn việc tôi thu thập nhiều nhất có thể các tư liệu và bằng chứng về E-byss. Có lẽ sau này chúng ta có thể ngăn chặn dược nó.

Alex: Thế còn tôi thì sao? Như thế chẳng giúp được gì cho tôi vào năm 1995 cả.

I: Tôi xin lỗi Alex. Có vẻ như từ giờ cậu phải tự xoay xở thôi...

Mr. Kepler được nhanh chóng chuyển tới một căn cứ khác với rất nhiều các loại máy móc hạt E khác nhau. Các camera đều được gắn thêm những thiết bị E-spectral (quang phổ E) để chống lại tình trạng tự động phụt tắt. Tất cả các phòng và hành lang đều bị bắn phá liên tục bằng các hạt E được nén lại thành dạng sóng dưới nhiều tần số khác nhau nhằm ngăn cản E-byss xuất hiện trong phòng của Mr. Kepler và bắt cậu ta đi mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào. Tuy nhiên, không có nhân viên nào được giao nhiệm vụ trực tiếp bảo vệ Mr. Kepler, bởi chúng ta đều biết là cậu ta vẫn bị bắt đi dù ta có nỗ lực bảo vệ cậu ta tới mức nào. Vậy nên, các nhân viên hiện tại được khuyến cáo là không cần phải cố hết sức cứu lấy cậu ta.

Báo cáo tình trạng: Hai ngày sau khi chuyển Alex Kepler đi, E-byss bắt đầu hành động. Nó thành công trong việc vật chất hóa bản thân trong một căn phòng ở gần với phòng của Mr. Keplers hơn dự đoán. Đây có thể là một minh chứng cho thấy entity này mạnh tới mức nào. Phần lớn các camera đều hoạt động bình thường. Có sự can thiệp nhưng không đủ để làm bất kỳ camera nào tắt phụt.

Entity xuất hiện khá đột ngột trong một căn phòng nằm cùng hành lang với phòng của Mr. Kepler. Không có sự nhiễu loạn hay bùng nổ tĩnh điện. Có một lần duy nhất sự nhiễu loạn che phủ màn hình, nhưng chuyện như thế không hề xảy ra với rất nhiều các entity khác, hoặc với các thiết bị ghi hình chưa được sửa đổi. Chuyển động của E-byss cũng khá đặc biệt nữa. Entity này có vẻ như "phase" liên tục giữa các vị trí khác nhau, thay vì nhanh chóng bước xuống hành lang . Chúng tôi tin rằng đây có thể là một hệ quả phụ của việc các sóng hạt E tương tác với khả năng teleport của entity, hoặc đây chính là trạng thái tự nhiên của entity này mà con người không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Dù gì thì, nó bình tĩnh và chậm rãi tiến tới gần căn phòng nơi Mr. Kepler bị giam giữ.

Mr. Kepler hiện đang ngủ say tại thời điểm xảy ra vụ bắt cóc, vì khi đó đã là tối muộn, nhưng chúng ta không thể nào biết được chắc chắn chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng. Khi E-byss bước vào trong phòng, nó ngước lên nhìn vào ống kính và camera tắt phụt. Điều này đem đến câu hỏi là liệu có phải lúc trước E-byss chỉ đang bỡn cợt với chúng ta hay không? Có thể là nó cho phép bản thân mình bị ghi hình trên quãng đường tới đây, rồi khi vào được phòng của Mr. Kepler rồi thì mới dồn sức đánh sập camera hạt E. Kết quả của đêm đó là Mr. Kepler bị bắt đi bởi E-byss và có lẽ đã được đưa tới năm 1995. Mặt tích cực là chúng ta đã thu thập được một khối lượng đồ sộ dữ liệu từ các máy quét và thiết bị ấn giấu. Chúng tôi tin rằng sẽ phải mất nhiều năm để chúng ta có thể nghiên cứu hết toàn bộ chỗ tài liệu này.

Tình trạng hồ sơ: Tiếp tục.

----------------------------------------

Thật không tưởng khi cuối cùng cũng được thấy một trong số các Hồ sơ dang dở lại được tiếp tục, và trong số tất cả những người chúng ta dõi theo câu chuyện của họ, tôi không thể tin được là Alex Kepler vẫn còn sống. Chết tiệt, tôi thấy là E-byss đã thay đổi, nó không chỉ còn là một entity đơn thuần như ở Hồ sơ trước, giờ đây nó còn liên quan tới cả du hành thời gian và chiếm đoạt thân xác người ta nữa!

Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành với tôi. Sự ủng hộ liên tục từ những người cùng tôi khám phá ra các Hồ sơ từ 3 năm trước, và sự ủng hộ từ cả những độc giả mới nữa, đều là nguồn động lực lớn nhất dành cho tôi vào những ngày này. Tôi có một mục đích. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bảo trọng nhé NoSleep.

-Secrets

************************************

Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Secrets 

Oppiken: Tuyệt vời, cảm ơn vì đã đăng lên một hồ sơ mới.

Hy vọng là Alex có thể sống sót. Cậu ta có vẻ là một người rất bình tĩnh và kiên định, không giống với phần đông những người từng chạm trán với entity.

Mặt khác, đ.m. cái Tổ chức đó. Để mặc cậu ấy như vậy và không cử nhân viên bảo vệ.

Có một lần người thẩm vấn nói rằng: "Tổ chức có một chút thay đổi nhỏ trong cách hoạt động, so với lần trước cậu ở đây". Phải chăng là đã có sự tái cơ cấu trong tổ chức, hay là sự thay đổi về hệ thống thứ bậc?

Organizing_Secrets: Uhm, có vẻ như là câu chuyện của Alex kết thúc ở năm 1995. Tôi thực sự không rõ là liệu cậu ta có còn muốn tiếp tục sống nữa hay không. Cậu ta đã mất tất cả những người thân thuộc, lại xuất hiện ở một nơi mới, trong một thời gian khác, một mình. Nhưng ai mà biết được, có thể cậu ta sẽ trở thành một drifter (người trôi nổi trong dòng thời gian) hoặc kiểu gì nó tương tự chẳng hạn.

Tôi không chắc liệu dòng đó có nghĩa là toàn bộ nhân viên của O440 bị thay thế, hay đó chỉ là chút thay đổi định kỳ mà thôi.

---------------------------

afuldan: Wow. Tôi chỉ vừa mới đọc xong hết chỗ Hồ sơ này thôi. Thật không thể tin được. Có Hồ sơ nào xảy ra ở Canada hay không?

Organizing_Secrets: Tôi chưa đăng lên Hồ sơ nào về Canada, nhưng tôi biết là mình đã nhìn thấy một Hồ sơ nào đó có nhắc tới Wendigo. Dựa trên những câu chuyện cổ về chúng, sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu tôi lục lại và nhận thấy là Hồ sơ đó diễn ra ở Canada.
Nguồn: mystown.com

Tổ chức 0440