Case File Letter T2: Third Time Travesties
Hồ sơ chữ T2: Câu chuyện thứ ba
************************************
Hồ sơ: Chuyện này không cần phải xảy ra.
Ngày: Cậu ta (ám chỉ Secrets) rất vui vì chuyện này chẳng liên quan lắm.
Địa điểm: Một nơi khác, một thời điểm khác.
Đối tượng: Một người bạn sẽ chẳng bao giờ gặp.
Entity: Him (Cậu ấy).
Tattle (sử dụng account Organizing_Secrets của Secrets): Tôi đang trong tâm trạng muốn khơi lên một chuyện buồn trong quá khứ, nên chúng ta hãy thâm nhập vào trí óc của một người từng chịu sự hành hạ của những cơn điên. Hãy xem một người bạn thân tốt bụng của chúng ta có khả năng làm được những chuyện gì, trước khi cậu ấy tìm được sự bình yên khi sự điên loạn không còn hiện diện.
Phỏng vấn lần đầu với _____ __________ sau khi Đặc vụ T____ đưa cậu ta vào.
Tôi đã ở đây được một tuần hoặc lâu hơn, với mấy người làm đủ các loại xét nghiệm, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với tôi. Cả tôi và mấy người đều biết đó là một thứ gì đó đáng sợ và siêu nhiên, nhưng mấy người đếch thèm nói rõ lý do tại sao mấy người lại tin lời tôi đến thế. Cho đến giờ thì mấy người đã cho tôi uống đủ các loại thuốc, và chúng dường như chả có tác dụng gì cả. Bây giờ thì lại muốn tôi kể mấy chuyện vớ vẩn thuộc về quá khứ của tôi? Mẹ kiếp, đã vậy thì bắt đầu thôi.
Trong suốt cuộc đời mình, đã có một vài lần tôi có những hành động cực kỳ bạo lực. Những hành động đó luôn được bắt đầu với việc cơn giận của tôi bùng nổ và một... "giọng nói" trong đầu khiến cho mọi chuyện bị đẩy đi quá xa. Thực ra gọi nó là "giọng nói" thì không chính xác. Thật kỳ lạ, như thể tôi nhận mệnh lệnh mà không tự nguyện làm theo ấy. Giống như một con rối buộc phải cử động vì có ai đó giật dây. Tôi biết chuyện đó nghe như thể tôi chẳng có chút tự chủ nào, nhưng mấy người rõ ràng cũng tin là có gì đó không bình thường với tôi mà.
Sự kiện Thứ Nhất: Trận bóng đá ở sân sau, Mười sáu tuổi
Hồi đấy tôi đang sống cùng mẹ ở bờ Đông, trong một thị trấn tương đối nhỏ. Khu dân cư đoàn kết, hòa thuận, và những chuyện kiểu kiểu đấy. Uhm, tất cả bọn trẻ chúng tôi thường tụ tập và chơi trong một cái bãi nằm trên đường cách nhà chúng tôi ở một đoạn. (Chúng tôi) thường chơi trốn tìm, hoặc đạp xe, nhưng cũng có lúc chơi bóng đá. Có sáu hoặc bảy người trong nhóm của tôi, tới giờ thì tôi không thể nhớ con số chính xác nữa, nhưng vấn đề là có cái thằng nhóc hàng xóm này. Nó ở ngay bên kia đường đối diện khu nhà ở của chúng tôi, và nó đúng là một thằng oắt con tự phụ. Nó học kém tôi một lớp, nên tôi đoán là nó tầm mười lăm tuổi. Nó và tôi luôn chơi ở hai đội khác nhau. Tôi nghĩ là bởi tôi và nó là hai đứa lớn tuổi nhất, nên sẽ công bằng hơn nếu mỗi đứa làm đội trưởng một đội. Thật không may, chuyện đó gây ra một sự cạnh tranh nhỏ. Chúng tôi thường xuyên giở trò chơi xấu nhau, đôi khi còn lao vào đánh lộn.
Tôi nhớ hôm đó tôi và nó đang đánh nhau rất hăng. Cả hai đều đã dính kha khá đòn và trò chửi rủa, lăng mạ nhau đã bắt đầu. Nó ôm bóng và đang chạy tới chỗ tôi. Vì một lý do nào đó, "giọng nói" vang lên và ký ức của tôi trở nên mờ nhạt. Tôi nhớ mình đã lao tới và túm lấy cổ nó. Tôi nghĩ là có thể tôi đã đẩy nó xuống rất mạnh, hoặc hất văng nó đi, hay làm gì đó tương tự, bởi vì khi tôi thấy tỉnh táo trở lại thì nó đã ở phía xa, cách chỗ tôi đứng vài mét, bất động. Lâu sau đó, tôi được biết là nó vẫn còn sống, nhưng bị liệt. Còn ngay sau lúc ấy, tôi chạy về nhà, nói với mẹ, và bà thu dọn đồ đạc của chúng tôi để rời đi ngay lập tức.
Điều kỳ lạ về mẹ tôi là, bà ấy biết có điều gì đó khác thường xảy ra với tôi. Tôi đã có những cơn bột phát như vậy trong suốt cuộc đời mình. Tôi đã có những lần mộng du và nói mơ kỳ quái. Mẹ tôi dần dần tin là tôi không bị điên, mà thực ra là bị ám. Bà đã thử mọi cách để chữa trị cho tôi, nhưng vô ích. Và không có chuyện gì cực kỳ khủng khiếp xảy ra trong những lần chữa trị như vậy, nên mấy người chỉ cần biết là rất nhiều phương thức hóa giải những thứ siêu nhiên đã được áp dụng, nhưng không cái nào có hiệu quả cả.
Sự kiện Thứ Hai: Tấn công một đứa bạn, Mười lăm tuổi
Chuyện này cũng xảy ra ở cùng thị trấn được nhắc đến trong vụ trước. Tại thời điểm này, tôi và thằng nhóc kia đã bắt đầu có những vụ đánh lộn lẫn nhau đầu tiên. Tôi thực sự không biết lý do tại sao tôi không trình bày mấy chuyện này theo đúng thứ tự thời gian. Chịu khó nhé? Chúng ta chỉ kể những chuyện như thế này khi đột nhiên nhớ ra chúng. Ít nhất là theo cách này, tôi có thể truyền đạt rõ ràng hơn cả.
Dù sao thì, phải, khi ấy chúng tôi vẫn còn đang sống tại cái thị trấn nhỏ ở bờ Đông, nhưng thằng nhóc hàng xóm kia còn chưa phải ngồi xe lăn. Tôi và mẹ vừa mới chuyển tới thị trấn đó thôi. Tầm một năm hoặc lâu hơn trước những gì sắp xảy ra. Tại sao chúng tôi lại chuyển nhà ư...? Tôi không thể nhớ được. Ôi đệch, phải rồi. Anh trai tôi bị chết. Uh, nhưng không phải tại tôi. Anh ấy là một đứa nhóc ngoan, nhưng anh ấy không bao giờ có thể hồi phục sau cái chết của bố, xảy ra từ hồi chúng tôi còn nhỏ. Anh ấy chơi với đám bạn xấu, lạm dụng ma túy và những thứ tương tự. Tất cả chuyện đó gây ra hậu quả là cái chết của anh ấy. Chúng tôi chuyển đến thị trấn này ngay sau đó để thoát khỏi tất cả những chuyện nhảm nhí do việc mất một thành viên gia đình mang lại. Mấy người có biết người ta có thể giả tạo tới mức nào không? Thật quá kinh tởm. Không may, ngoài việc bị điều khiển bởi quỷ dữ, tôi còn bị tổn thương về mặt tinh thần nữa.
Bằng cách nào đó tôi đã kết bạn được với một hai đứa nhóc và tiếp tục công việc hàng ngày của tôi là cố gắng làm một đứa trẻ bình thường. Một đứa trong đám bạn của tôi không thực sự khéo ứng xử cho lắm. Tôi nhớ tên nó là Matthias hoặc gì đó kiểu như vậy. Dù gì thì, tôi vừa bị điểm kém một bài kiểm tra, và nó quyết định dùng những từ ngữ nặng nề để trêu chọc tôi về chuyện đó. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy thực sự tức giận và đang định bật lại nó ngay giữa lớp, thì "giọng nói" vang lên. Tôi bị điều khiển và nắm lấy đầu của thằng nhóc, dộng nó xuống mặt bàn nhiều lần liên tục. Tôi mơ hồ nhớ là đã lôi nó ra khỏi phòng tới cái cầu thang ở cuối hành lang. Giờ khi nhớ lại, tất cả ký ức lại càng mờ mịt hơn nữa, nhưng tôi tin là tôi còn đập mặt nó vào tường gạch thêm nhiều lần trước khi đẩy nó lăn xuống cầu thang. Sau rốt thì người ta tìm thấy nó bị mất rất nhiều chiếc răng và xương thì gãy vài chỗ.
Tôi biết mấy người đang nghĩ gì lúc này, và thắc mắc như vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Làm thế nào mà tôi có thể tấn công một đứa nhóc ngay giữa lớp và rồi lôi nó ra khỏi phòng mà không có ai để ý và can ngăn tôi cơ chứ? Được rồi, giờ là lúc để những điều kỳ dị lại xuất hiện trong câu chuyện của tôi. Như tôi đã nói, những chuyện kỳ quái diễn ra khi tôi bị điều khiển. Có vẻ như tôi có những khả năng không thực sự là của tôi, như khi tôi nhấc bổng thằng nhóc trong trận bóng đá ở vụ trước bằng cách nắm lấy đầu nó. Tôi không thể nhớ chi tiết, nhưng dường như thời gian dường như đã dừng lại khi tôi tấn công thằng bé trong lớp học, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Sau tất cả, nhà trường quyết định rằng bạn tôi đã lẻn ra khỏi lớp học và vấp ngã cầu thang. Nó cuối cùng cũng khỏe lại, điều trị nha khoa một vài lần, và quay lại trường. Tôi nhớ nó đã tuyên bố là không hề nhớ một chút gì về sự kiện hôm đó cả, nhưng giờ ngẫm lại, sau chuyện đó, nó không bao giờ còn nói chuyện với tôi nữa.
Sự kiện Thứ Ba: Tấn công một kẻ bắt nạt, Mười ba tuổi
Ooh, vụ này hay đây. Đây là lần đầu tiên mà cơn giận của tôi bột phát. Thấy không, trước đó tôi là một đứa nhóc ham đọc, một con mọt sách chính hiệu. Toàn bộ vụ đọc sách đó là để khiến tôi tập trung, nó là một cách để ngăn chặn cái tiếng nói kia và quên đi cái thôi thúc muốn giết người. Đáng tiếc là tôi đã đọc quá nhiều so với mức bình thường của một đứa trẻ, do vậy mà trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Đại loại là có thằng nhóc này. Thực ra thì tôi nhớ được nó khá rõ. Nó chắc chắn dậy thì sớm hơn tôi, và dựa trên ngoại hình thì có thể đoán nó đến từ một gia đình chẳng khá giả gì. Điều tôi nhớ rõ nhất là nó đã nắm lấy cổ họng và nhấc bổng tôi lên ngay giữa tiết khoa học, bởi vì tôi không đưa cho nó bài về nhà của mình. Thầy giáo dạy khoa học ngước lên, lắc đầu, và cúi xuống đọc tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở. Tôi hoàn toàn cô độc tại ngôi trường đó. Chẳng có đứa bạn nào mà có thể kể ra cả.
Cuối cùng thì tôi chịu hết nổi, vùng lên và cố gắng choảng lại nó trong hàng lang, nhưng không hiệu quả lắm. Thằng đó vẫn còn to xác hơn tôi rất nhiều. Tôi đứng lên tự bảo vệ mình, và lãnh đủ. Tôi nhớ là có một cơn giận khủng khiếp bùng lên trong tôi, nhưng tôi cố gắng kiềm nó lại. Tại thời điểm đó, tôi chưa từng để "giọng nói" điều khiển tôi hoàn toàn. Tôi chưa biết là mình có thể làm được những gì.
Cuối cùng, tôi hẹn gặp tên bắt nạt tại một cây cầu nhỏ bỏ hoang vắt ngang qua thị trấn để thanh toán nợ nần. Chúng tôi gặp nhau vào đêm muộn, sau khi tôi đã lẻn ra khỏi nhà. Tôi nhớ là chúng tôi lại ẩu đả thêm một lần nữa. Tôi thực sự không nhớ là tại sao tôi lại nghĩ rằng gọi hắn ra cây cầu đó là một ý hay. Một lần nữa, tôi lại bị hắn đánh cho tơi bời. Cho đến khi tôi bùng nổ. Đó là ký ức rõ ràng đầu tiên của tôi về việc tấn công một người nào đó mà không hoàn toàn do tôi tự nguyện. Đó là thời điểm mà nhân tính trong tôi thực sự bắt đầu sụp đổ.
Trước khi tôi thậm chí có thể nhận thức được, ngón tay của tôi đã ở trong hốc mắt thằng nhóc, moi mắt nó ra. Thằng bé đáng thương lảo đảo lùi lại và rơi khỏi cây cầu. Tôi tin là họ đã tìm thấy xác nó sau một tháng hoặc hơn, cách vài bang ở phía hạ lưu con sông. Tôi có thể khẳng định chắc chắn đó là lúc sự kỳ dị cùng xu hướng bạo lực của tôi tăng cường.
Sự kiện Thứ Tư: Tấn công cha dượng, Mười sáu tuổi
Xem nào, ah! Thế còn lần tôi tấn công tên cha dượng khốn nạn của tôi thì sao nhỉ? Chuyện xảy ra cách khoảng một năm sau khi tôi làm thằng nhóc chơi bóng đá bị thương. Mẹ tôi gặp khó khăn trong việc đảm bảo tài chính cho gia đình, và đành phải lấy cái tên khốn đó, một kẻ thực sự sung sướng khi được thỏa sức đánh đập tôi hằng ngày.
Đó thực sự là một phép màu khi tôi có thể tồn tại trong một thời gian dài đến thế mà không hề động gì đến hắn. Dù hắn có xấu xa tới cỡ nào, tôi cũng coi chuyện đó là bình thường. Hắn ta dễ nổi giận, mắng chửi tôi khi tôi không thực hiện các hành động "nam tính", đánh tôi khi tôi gây ra tiếng ồn vào ban ngày, và đánh tôi khi tôi trốn trong phòng của mình. Đó thực sự là một khoảng thời gian khó khăn. Tôi không biết phải làm thế nào cho hắn vừa lòng.
Uhm, một hôm, hắn ta bước vào phòng của tôi và la hét vào mặt tôi. Tôi không thể nhớ là hắn nổi giận vì chuyện gì nữa. Có lẽ là một chuyện vặt vãnh gì đấy. Như mọi khi thì hắn sẽ bắt đầu dần cho tôi một trận và coi như thế là xong, nhưng vì một lý do nào đấy, tôi không thể lờ đi sự thôi thúc muốn tấn công hắn. Ký ức về khoảng thời gian sau đó vẫn còn mờ mịt cho tới ngày nay, nhưng khi tôi tỉnh táo lại được thì hắn đã nằm ở trên sàn, với cái TV trong phòng tôi thay thế vị trí của cái đầu hắn. Đó là một mớ be bét đẫm máu.
Tôi nhớ là mẹ trở về nhà và đã khá hoảng sợ. Nhưng mẹ tôi làm điều mà bà luôn luôn làm: dọn dẹp hiện trường và bắt đầu đóng gói đồ đạc. Đêm đó, chúng tôi rời khỏi thị trấn.
Sự kiện Thứ Năm: Rắc rối ở trường đại học, Mười tám tuổi
Thực ra thì tôi nhớ vụ này khá rõ. Đây là điểm mà tôi thay đổi hoàn toàn. Trước đó tôi vẫn còn một chút nhân tính, nhưng sau sự kiện này, trong tôi chỉ còn nỗi thèm khát được giết chóc. Ah, đợi đã. Đợi đã. Ngay lúc này đây thì tôi không muốn giết bất cứ ai. Đệch. Tôi đoán là chỗ thuốc đó thực sự có tác dụng.
Xin lỗi, lạc đề rồi. Đó là năm thứ nhất của tôi ở trường đại học và tôi đã tham gia vào một nhóm tập thể thao hàng tuần. Chúng tôi chơi bóng ném, bóng đá, và cướp cờ. Vui là chính, nhưng cũng là một cách hay để rèn luyện sức khỏe. Nhưng có một nhóm này tôi không hợp chơi cùng. Tuy nhiên, chúng không phải là lũ đô con. Lạ hơn... chúng là một nhóm mấy tên to béo hết sức kỳ quặc và luôn làm những trò quái dị. Rình mò, nhìn trộm con gái, nói những điều lạ lùng, và những chuyện kiểu kiểu vậy. Vì một lý do nào đó, chúng không ưa tôi và thường cố ý va chạm mạnh với tôi khi chơi thể thao. Thực tế là chúng còn làm bàn tay tôi bị thương trong một trận bóng đá.
Một đêm, cơn giận của tôi bùng nổ. Chuyện quá quen rồi ấy mà, phải không? Bị châm chọc một chút và rồi phát nổ. Tôi bám theo khi bọn đó quay trở lại xe tải của chúng ở bãi đỗ xe phía xa. Một lần nữa, tôi lại bị điều khiển, và tôi tấn công tên đầu tiên mà tôi chạm trán. Hai tên còn lại cố gắng tấn công tôi, nhưng tôi đang ở trong trạng thái kia rồi. Có một tire iron (thanh thép có cấu tạo đặc biệt dùng để tách lốp xe ra khỏi mâm bánh) nằm trên thùng xe của chúng, và tôi đã nắm lấy nó vào một thời điểm nào đó. Khi tỉnh táo trở lại, tôi thấy nó đã cắm vào đầu của một tên. Tôi đã bóp cổ chết một tên khác. Tôi nghĩ điều tệ nhất là tôi đã lái xe tải cán qua người tên cuối cùng. Tôi đoán là mình đã day đi day lại nhiều lần, bởi cái đầu của hắn chẳng còn nguyên vẹn gì cả.
Rồi mọi chuyện xuống dốc kể từ đó. Rình rập và giết người đã trở thành niềm đam mê mới của tôi. Tôi sẽ được biết đến như một tên giết người hàng loạt ở trường đại học. Và giờ thì tôi ở đây.
Lưu ý của Tattle: Đối tượng được đưa cho đọc bản tóm tắt chuỗi sự kiện mà các bạn biết đến với tên gọi Tattle's Tale (Câu chuyện của Tattle, gồm các Hồ sơ chữ A và T).
Đối tượng: Vậy đây là... cái gì?
Đặc vụ T: Quá khứ của cậu. Quá khứ của chúng ta.
Đối tượng: Quá khứ của chúng ta?
Đặc vụ T: Tôi biết cậu không nhớ rõ nhưng chúng ta từng quen nhau. Tôi từng là bạn thân nhất của cậu_____. Tôi đã dành hầu hết thời gian của tôi trong Tổ chức này để lùng kiếm cậu.
Đối tượng: Nhưng theo cái này thì mẹ tôi đã chết từ rất lâu rồi. Sao lại có thể như thế được?
Đặc vụ T: Bố của cậu tái hôn và giao cho người vợ mới của ông nhiệm vụ chữa trị cho cậu. Bà ấy yêu cậu nhiều như mẹ đẻ của cậu từng yêu cậu vậy.
Đối tượng: Vậy là tôi đang bị ám đúng không? Đó là lý do tại sao tôi lại làm những chuyện đó?
Đặc vụ T: Đúng thế. Cậu và tôi tình cờ chạm trán với một thứ gì đó nhiều năm về trước. Vì lý do nào đó, thứ đó để ý tới chúng ta, cuối cùng thì bám lấy và ăn mòn cậu. Những người mà tôi làm việc cho, họ sửa chữa những vấn đề như vậy. Tôi đã thuyết phục họ nhận cậu vào làm, và tôi sẽ giám sát các hành động của cậu.
Đối tượng: Uhm, thật là đột ngột quá. Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về chuyện này.
Đặc vụ T: Cứ cân nhắc thật kỹ đi. Mặc dù vậy, thật tốt khi gặp lại cậu _____.
Lưu ý của Tattle: (Phiên bản Trái Đất A của) Người thanh niên trẻ được biết đến với tên gọi Secrets ở Trái Đất này đã trở thành cộng sự của tôi. Chúng tôi cuối cùng đã tìm ra một cách để khống chế và khai thác entity trong người cậu ta, và cậu ấy đã trở thành một đặc vụ làm việc cho Tổ chức 440. Thật không may, điều đó đã dẫn đến việc cậu ấy bị coi là nhân lực có thể hy sinh được, sau cùng dẫn tới sự ra đi của tôi khỏi Tổ chức và Trái Đất đó.
Uhm, chào mọi người. Đây là câu chuyện mà tôi đã giữ mãi không post lên suốt hơn sáu tháng qua. Nó chắc chắn làm rõ việc Tattle là ai và mối quan hệ của tôi với anh ta là như thế nào. Nhưng... nó cũng hơi mang tính cá nhân một chút. Rất nhiều những thứ đã xảy ra đối với cậu Secrets kia cũng hơi hơi giống với những điều đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Thật chẳng vui vẻ hay dễ dàng chút nào khi phải chia sẻ những chuyện như vậy. Tôi đánh giá cao việc các bạn dành thời gian đọc những điều này, và tôi sẽ cố gắng để đẩy nhanh tiến độ hoàn thành Hồ sơ số Hai mươi mốt.
Bảo trọng nhé NoSleep.
-Secrets
************************************
Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Secrets
kaitxx: Tôi rất vui là đã quay trở lại Nosleep sau một năm không vào đây! Series này là một trong những series yêu thích của tôi, tôi đã theo dõi và đọc không sót chỗ nào, và việc nhìn thấy những Hồ sơ mới được post lên thực sự đã khơi lại niềm hứng khởi của tôi với Nosleep. Tôi những tưởng cậu đã bỏ hẳn rồi cơ. Hy vọng là mọi chuyện đều ổn. Hồ sơ này thực sự làm sáng tỏ nhiều điều về Tattle. Và tôi rất tiếc về những gì cậu phải trải qua khi còn nhỏ. Tôi biết đó là phiên bản Trái Đất A của cậu, nhưng... Không ai đáng phải chịu đựng những điều như thế cả. Tôi rất nóng lòng muốn được đọc nhiều thêm nữa! Bảo trọng nhé, và Tattle, anh cũng phải bảo vệ cả cậu ấy nữa.
Organizing_Secrets: Rất vui khi thấy bạn đã quay trở lại với Nosleep! Mọi thứ ở đây vẫn rất tuyệt. Có một vài người mới hiện đang chia sẻ một số chuyện thú vị. Tôi chắc chắc sẽ còn quanh quẩn ở đây dài dài. Đáng tiếc là dạo chơi trên này không phải là công việc chính của tôi. Tôi đã nhiều lần rơi vào cảnh túng tiền, và hiện đang kham 9 đến 10 ca làm việc một tuần, mỗi ca kéo dài 8 tiếng. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục và tôi đang cố gắng cân bằng lại mọi thứ để có nhiều thời gian hơn cho việc hoàn thiện các Hồ sơ. Cuộc sống của tôi thì ít đổ máu hơn so với phiên bản ở Trái Đất A. Chẳng hạn, khi chơi bóng đá với thằng nhóc hàng xóm đó, tôi chỉ làm nó bị gãy chân thôi. Vài năm sau, chúng tôi còn lao vào ẩu đả tại buổi dạ tiệc cuối cấp. Tuy nhiên, tên bắt nạt đó đúng là đã chết đuối tại con sông trong thị trấn, giờ tôi mới nhớ ra. Hmm.
---------------------------
tiz-E: Oh, vậy Tattle là bạn của cậu ở trái đất khác, cậu là một thành viên reddit ở đây, nhưng Tattle lại là thành viên reddit ở trái đất kia, nên câu hỏi là Tattle sát nhân của trái đất này hiện đang ở đâu? Và Secrets là cậu bé ở dự án hysteria, người có entity cư ngụ bên trong cơ thể.
Organizing_Secrets: Suy luận của tôi là nếu Tattle là bạn thân nhất của tôi ở Trái Đất A, vậy thì bạn thân nhất của tôi ở đây cũng chính là phiên bản của Tattle ở Trái Đất này. Ngoại trừ việc cả hai chúng tôi không dính líu gì tới Tổ chức khi chúng tôi còn nhỏ. Nếu suy luận trên là đúng, thì có nghĩa công việc của phiên bản Tattle ở Trái Đất này là viết bài cho một tờ báo. Hah. Một ý tưởng thú vị.
---------------------------
Calofisteri: (Tôi) Chỉ muốn nói một vài lời thôi. Sếp của tôi bảo là ông ấy sẽ làm một người cha dượng thật tốt cho cậu, nếu số phận có khiến cậu trở thành con nuôi của ông ấy.
Organizing_Secrets: Này, đừng lo. Đoạn đó (về người cha dượng) thực sự khá giống với những gì đã xảy ra với tôi. Điểm khác biệt duy nhất tôi có thể nhận ra là khi tôi nhấc cái TV choảng vào đầu cha dượng, tôi đã không giết chết ông ấy. Thật may là khoảng thời gian đó không làm biến đổi con người tôi. Tôi cảm thấy mình vẫn là một tên khốn thích đá xoáy và châm chọc người khác, như trước giờ tôi vẫn vậy.
*Cái tựa của Hồ sơ này mình không biết dịch làm sao cho đúng, vì nếu dịch theo đúng nghĩa của từng từ thì mình không thấy nó có liên quan gì tới nội dung Hồ sơ ở dưới (hoặc có thể có liên quan mà mình chưa nhận ra :v) Nếu bạn nào có cách dịch hay hơn thì cứ tự nhiên góp ý để mình sửa nhé.
Để mọi người hiểu rõ hơn, mình tóm tắt lại nội dung chuỗi Hồ sơ chữ T, Hồ sơ chữ A và Hồ sơ chữ T2 như sau:
Hồ sơ chữ T: Tattle và phiên bản Trái Đất A của Secrets (mình tạm gọi là Secrets A) là đôi bạn thân từ thuở nhỏ. Cả hai tình cờ chạm trán với một entity xấu xa khi lục lọi trên gác mái tại nhà của Secrets A. Entity này gây ra nhiều vụ lộn xộn trong căn nhà, và một thám tử được cử đến điều tra. Mẹ của Secrets A bị entity điều khiển, tấn công thám tử, nhưng bị bố của Secrets A can thiệp và giết chết. Sau đó, hai bố con Secrets A rời khỏi nhà tới định cư ở nơi khác, từ đó Tattle và Secrets A không còn gặp nhau nữa.
Hồ sơ chữ A: Entity trên vẫn chưa bị tiêu diệt, ẩn nấp trong người Secrets A và sau nhiều năm đã biến cậu ta thành một kẻ giết người hàng loạt. Tattle lớn lên trở thành nhân viên của Tổ chức 440 ở Trái Đất A, sau một thời gian dài lùng kiếm, cuối cùng cũng tìm được Secrets A khi cậu ta đang chuẩn bị sát hại một người vô tội khác.
Hồ sơ chữ T2: Tattle đưa Secrets về Tổ chức, tra vấn, nhắc lại quá khứ cho Secrets A, và đề nghị Secrets A làm việc cho Tổ chức. Secrets A trở thành một đặc vụ, nhưng thiệt mạng khi làm nhiệm vụ (mà theo Tattle là lỗi ở phía Tổ chức); điều này khiến Tattle rời khỏi Tổ chức, lên kế hoạch trả thù và tới Trái Đẩt này.
Nguồn: mystown.com