NHỮNG “BẬC THẦY” CỦA NHỮNG TÊN SÁT NHÂN MÔ PHỎNG

Một số kẻ giết người hàng loạt thiết lập cách thức giết người của mình theo cách của những kẻ mà chúng ngưỡng mộ.
Một mùi hôi thối ở khu phía đông Cleveland đã khiến cảnh sát phát hiện một xác chết hôm thứ sáu vừa rồi [19/07/2013] … và đưa cảnh sát tìm đến Michael Madison, một người đàn ông 35 tuổi bị kết tội xâm hại tình dục. Và sau đó, có thêm 2 xác chết nữa được phát hiện bọc trong túi nhựa đựng rác và được bỏ trong một ngôi nhà và khu vườn gần đó.
Madison đã lợi dụng những căn nhà bị bỏ hoang và bị tịch thu do thế chấp ở Đông Cleveland để che đậy những việc làm man rợ của hắn. Và cảnh sát tin rằng họ sẽ tìm thấy thêm một vài nạn nhân nữa.
Giống như một kẻ giết người hàng loạt khác trước đó ở Cleveland, Anthony Sowell, khu vực hoạt động giết người của Madison là các khu gần nhà của hắn. Trên thực tế, hắn đã xem xét các vụ của Sowell và đe doạ sẽ làm điều tương tự. “Hắn [Madison] đã nói một số điều khiến chúng tôi tin rằng theo một cách thức nào đó, Sowell có thể là một yếu tố ảnh hưởng.” thị trưởng Đông Cleveland, Gary Norton, nói với thông tấn Associated Press.
Vào năm 2009, mười một xác nữ gần như trần trụi được phát hiện trong các túi rác và bao nhựa trong nhà và sân vườn của Sowell. Từ sự việc đó, Sowell bị kết tội giết người và xử tử hình. 
Madison hẳn đã nghĩ hắn sẽ không bị phát hiện. Hắn cũng giống như nhiều tên sát nhân khác, tìm cảm hứng từ các “hình mẫu” – những kẻ giết người hàng loạt khác. Chúng học các cách thức và tin rằng chúng sẽ tránh được những sai lầm của những tên trước đó.
Colin Ireland và Dennis Rader, cả hai tên tội phạm này đều nghiên cứu những kẻ giết người khác để làm bản thân phù hợp với các tiêu chí phân loại của kẻ sát nhân hàng loạt. Cả hai đã gọi điện cho cảnh sát hay truyền thông và thông báo về tội phạm của chúng để chắc chắn rằng những nhà điều tra sẽ kết nối các chi tiết đúng cách. Chúng muốn có được “công trạng”.

Những nhân vật đóng vai trò hình mẫu chính cho Rader bao gồm H. H. Holmes (thế kỷ thứ 19) và Harvey Glatman (những năm 1950). Rader bị cuốn hút bởi cách mà Holmes đã hình thành một tính cách rất tinh vi với vẻ ngoài của một quí ông con nhà ăn học trong khi dụ dỗ phụ nữ rơi vào những cái bẫy chết chóc của hắn. Một khi giết người xong, hắn [Holmes] lóc thịt của những cái xác và bán những bộ xương cho những người mua bán xác cho các trường y. Holmes đã thực hiện tất cả những việc này ngay giữa lòng một thành phố nhộn nhịp, thành phố Chicago, mà không một ai mảy may nghi vấn cho tới khi hắn bị lộ tẩy ở Philadelphia.
Isreal Keyes, tên tội phạm đã tự tử trong nhà tù vào năm ngoái sau khi bị bắt vì tội giết một phụ nữ trẻ ở Alaska, là một học trò của Ted Bundy. Israel nói rằng hắn có hứng thú với những tên giết người hàng loạt “bởi vì tao là kẻ giết người hàng loạt.” Mặc dù hắn phủ nhận việc hắn bắt chước cách thức giết người theo một ai đó, nhưng rõ ràng Bundy chính là “hình mẫu” của hắn.
Trong suốt những năm 1970, Bundy đã sát hại ít nhất 30 cô gái và phụ nữ trẻ ở 6 bang khác nhau từ Pacific Northwest cho tới Florida. Hắn đã “mài giũa” một cách sống hai mặt mà từ đó Keyes tìm thấy “cảm hứng”, xuất hiện như một sinh viên luật trong khi giết người không gớm tay. Keyes đã nghiên cứu những cuốn sách về tội phạm thực sự nói về Bundy, chú ý đặc biệt tới những sai lầm của Bundy. Hắn không muốn theo vết xe đổ.
Năm 1977, các viên chức áp giải Bundy tới Colorado để chịu phán quyết về tội giết người, nhưng Bundy đã trốn thoát và chạy tới Florida. Cũng khoảng thời gian này, như Keyes đã nhận ra, Bundy đã trở nên bất cẩn. Vào ngày 15 tháng 1, 1978, Bundy bước vào một hội nữ sinh mà không hề có kế hoạch trước và tấn công 5 phụ nữ, giết chết 2 người trong số đó. Một tháng sau, hắn túm lấy một cô bé 12 tuổi giữa thanh thiên bạch nhật. Không lâu sau đó, hắn bị bắt trong một chiếc xe bị trộm. Bị kết tội trong 3 vụ giết người, hắn lãnh 3 bản án tử hình.
Chính việc hầu như không suy tính gì đã khiến hắn “trượt dài”, Keyes nghĩ vậy. Bundy đã lái hàng dặm đườn bằng chính xe của mình vòng quanh các bang phía Tây, và trả tiền xăng bằng thẻ tín dụng. Tất cả những điều này đã trở thành chứng cứ gián tiếp chống lại hắn. Vì thế, Keyes đã thuê xe, cướp ngân hàng, và chôn giấu tiền và đồ nghề giết người của mình ở những nơi hắn về sau có thể trở lại và tìm kiếm nạn nhân. Hắn [Keyes] muốn loại bỏ các vết tích về mặt giấy tờ.
Bundy đã mô tả về một “dạng tồn tại” vô cùng hung ác – một “thực thể” – trỗi dậy trong hắn khi hắn cảm thấy căng thẳng hay say xỉn. Keyes cũng cảm thấy điều tương tự, vì thế hắn tìm thấy nhiều điều ở Bundy để có thể xác định bản thân là ai. Cũng giống như Bundy, ý nghĩ rằng hắn có thể thoát khỏi tội giết người làm cho hắn cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Và, giống như Bundy, hắn cũng trở nên bất cẩn. Thậm chí là dùng xe thuê, ở cách xa Alaska và chỉ sử dụng tiền mặt, Keyes vẫn bị túm cổ.
Jimmy Rodes, một kẻ chung xà lim với Bundy, được biết là đã hỏi Bundy những lời khuyên cho việc săn tìm con mồi. Bundy được cho là đã tuồn cho hắn một tờ báo với những quảng cáo cá nhân được khoanh tròn và Rodes cũng đã dùng một tờ báo để trao đổi với hắn. Khi Rodes được thả, hắn vô tình đã để lại manh mối về các nạn nhân của hắn. Rodes, bí danh Cesar Barone, đã bị kết tội vì 4 vụ giết người.
Dù biết hay không thì các sát nhân “hình mẫu” vẫn hỗ trợ một hay một số điều cho những tên muốn thành sát nhân hàng loạt: 1) với tư cách là các “bậc thầy” về giết người, cách thức hoạt động đặc trưng của chúng hình thành một khuôn mẫu cho cách thực hiện các vụ giết người và giấu xác;2) sự táo bạo của chúng có thể là nguồn cảm hứng cho những tên khác; và 3) sự chú ý của giới truyền thông cho chúng cảm giác thú vị [chúng cảm thấy được nổi tiếng – ND]. Một tên giết người hàng loạt càng nổi tiếng thì hắn càng trở nên cuốn hút đối với những tên sát nhân mô phỏng.
Madison, một khi đã phạm tội, biết rằng để tiếp tục thực hiện những cuộc tấn công của mình mà không bị bắt, hắn sẽ phải phi tang hết các chứng cớ và manh mối. Hắn đơn giản chỉ cần tìm xung quanh những căn nhà bỏ hoang để làm chỗ ẩn nấp dường như hoàn hảo. Hắn chỉ cần tìm đọc kỹ lưỡng các bài báo về cách Anthony Sowell bọc các nạn nhân trong bao nhựa. Hắn chỉ cần cảm thấy một sự thôi thúc đủ mạnh để hành động. Và từ đó, hắn trở thành một tên sát nhân mô phỏng.
Thị trưởng Norton tóm tắt sự việc như sau: “Thật không may, đây là một cá thể bệnh hoạn đã chịu ảnh hưởng từ một cá thể bệnh hoạn khác.” Và Madison tất nhiên không phải là trường hợp cuối cùng.
Nguồn: http://tamlyhoctoipham.com/nhung-bac-thay-cua-nhung-ten-sat-nhan-mo-phong/

Tâm lý học tội phạm