Ca3e F1le !: ecThoHEes oLf
aIGHTNnoINGtheMr dimAensioNn
Hồ sơ số !: Tiếng vọng từ một chiều không gian khác
Hồ sơ: Z&(78ts8*
Ngày: 24/6/1981
Địa điểm: Birming, Oregon
Đối tượng: Jamie Smith
Entity: &dwg898&Gdw89a#@$%*
“Chúng tôi có một truyền thuyết trong thành phố của chúng tôi, một trong nhiều câu chuyện dân gian địa phương nho nhỏ, không đáng để chú ý tới. The Lightning Man (Người sét).”
Ghi chép của em trai tôi bắt đầu như thế. Ghi chép tiếp tục với việc kể rằng cậu ấy bị săn đuổi bởi con quái vật đó và cuối cùng bị giết chết bởi nó. Vấn đề là, thị trấn của chúng tôi không có truyền thuyết nào như vậy, không có Lightning Man, và em trai của tôi thì không bị chết. Mặc dù vậy, một vài đoạn trong câu chuyện của cậu ấy khớp với các chi tiết trong đời thật. Cậu ấy vừa chuyển tới một ngôi nhà mới ở ngoài rìa thị trấn, và mô tả về ngôi nhà trong ghi chép rất chính xác.
Sau khi viết ghi chép này Randy rơi vào tình trạng hôn mê và được đưa đến một bệnh viện ở phía bên kia của thị trấn. Trong một vài tuần đầu, tôi chấp nhận chuyện đó như mọi người khác, nhưng sau đó tôi cũng bắt đầu nhìn thấy các thứ, những hình ảnh sống động lóe lên trong chốc lát. Tình trạng đó gia tăng và cuối cùng tôi có thể nhìn thấy cả một chuỗi sự kiện kéo dài.
Trong những “hình ảnh” đó, tôi trải nghiệm cuộc sống như thể Randy đã thực sự qua đời. Tôi cảm thấy mất mát, đau đớn, và tôi học cách tiếp tục sống mà không có sự hiện diện của cậu ấy. Nó thực sự giống một cách kỳ lạ với những cảm xúc mà tôi đang trải qua lúc này. Đối mặt với chuyện Ryan bị hôn mê, tôi cũng rất đau đớn và cảm thấy mất mát. Đó cũng là lúc tôi quyết định điều tra toàn bộ chuyện này và xem có gì mờ ám với cái bệnh viện đó không. Chúng tôi đã có một bệnh viện chính ở trung tâm của thị trấn và như thế dường như đã là quá đủ để phục vụ cho nhu cầu của mọi người ở đây. Thêm vào đó, chúng tôi cũng có nhiều bác sĩ tư chăm sóc cho những người già trong thị trấn. Tại sao lại xây dựng thêm một bệnh viện khác và đặt nó ở xa khu vực trung tâm? Với tôi, nó có vẻ mờ ám lắm.
Hồ sơ địa phương không cung cấp thêm thông tin gì nhiều. Ở bên ngoài nó chỉ là United Birming General Hospital Birming (Bệnh viện liên hợp đa khoa Birming), cũng là một cái tên lạ nữa. Với tôi, ngoại trừ phần “Bệnh viện đa khoa”, nó nghe như tên của một cái nhà thờ vậy, bạn biết đấy. Tôi cũng hỏi mọi người xung quanh, hóa ra rằng với bọn nhóc và những người trẻ tuổi, gốc gác của cái bệnh viện đó chỉ như là một câu chuyện đồn đại với những thông tin không rõ ràng. Chỉ biết là có một vài người trong thị trấn bị hôn mê, được đưa tới cái bệnh viện đó, và về cơ bản là không có ai còn nhìn thấy họ nữa. Có nhiều biến thể khác nhau nhưng nhìn chung các câu chuyện đó đều như thế.
Những người trong tầm 20-30 tuổi không biết gì hơn về cái bệnh viện đó, giống như tôi vậy. Bất cứ ai lớn tuổi hơn tuyệt đối sẽ không nói gì về nó hoặc tỏ thái độ vô cùng giận dữ, thù địch với tôi. Thậm chí còn có một vài nhân viên cảnh sát tới nhà tôi, yêu cầu tôi ngừng việc “gây rối, kích động cộng đồng” lại, và họ sẽ bỏ qua cho tôi lần này bởi “mất mát” mà tôi đang phải chịu đựng.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể từ bỏ và chấm dứt toàn bộ chuyện này, hoặc tôi có thể cố gắng đột nhập vào United Birming General Hospital Birming. Tôi đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ, nhưng những “hình ảnh” mà tôi thấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Thời điểm đó, tôi hành động như một người bị hoang tưởng nặng và tự nhốt mình trong nhà trong một thời gian dài. Tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ phải mất nhiều ngày hoặc tuần liên tiếp trôi đi trước khi tôi có thể ra khỏi nhà, và tôi bắt đầu nhìn thấy Lightning Man săn đuổi tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một cặp mắt phát sáng đang chăm chăm nhìn vào, thực sự là vô cùng khủng khiếp. Tôi có linh cảm rằng khi hắn ta bắt được tôi trong những“hình ảnh” đó, tôi có lẽ cũng sẽ rơi vào tình trạng hôn mê giống Ryan. Do đó, không làm gì cả và chờ hắn tới bắt tôi không phải là một lựa chọn có thể chấp nhận được.
Tôi mất một vài ngày để quan sát và tìm hiểu cái bệnh viện đó. Nó không có những bức tường khổng lồ hay cả đống người canh gác hoặc bất cứ điều gì tương tự. Tôi nhận thấy là chỉ có một ít nhân viên bảo vệ, các bác sĩ ra ra vào vào cả ngày, và chỉ có một số ít ở lại qua đêm. Từ việc quan sát các phòng vẫn còn sáng đèn vào buổi tối, tôi suy luận rằng họ chỉ ở trong một khu vực của bệnh viện suốt cả đêm, còn các bảo vệ thì thi thoảng đi tuần vòng quanh sau vài tiếng.
Kế hoạch của tôi là đột nhập vào ban đêm, không phải tất cả các cửa sổ đều được đóng chặt và một số bác sĩ còn mở hé ra để thoát nhiệt. Tôi chỉ cần mở cửa sổ và lẻn vào khu vực không có người ở. Sau đó tôi sẽ sục sạo trong tòa nhà, xem mình có thể tìm thấy những gì.
Tôi đột nhập vào một cách dễ dàng và thấy mình ở trong một văn phòng. Tôi lục lọi một chút nhưng hầu hết các tài liệu tôi tìm thấy chỉ là các báo cáo ngân sách. Tôi nhận thấy họ đã nhận được một lượng lớn tiền mặt từ một số tổ chức, có thể là một nhánh của chính phủ hoặc một cái gì đó tương tự. Tôi rời khỏi căn phòng đó và đi tới một hành lang lớn hơn. Không phòng nào có tên thu hút sự chú ý của tôi cho đến khi tôi đi ngang qua một sảnh lớn với cái tên: "Bệnh nhân tên từ P tới T”. Tôi nghĩ rằng Randy có thể nằm trong đó và tôi muốn gặp cậu ấy. Thêm vào đó, tôi cũng muốn tìm hiểu xem họ làm gì với những bệnh nhân họ giữ ở đây.
Căn phòng lớn một cách đáng kinh ngạc với đầy giường bệnh và các loại máy móc. Mỗi bệnh nhân dường như đều có một thứ giống như mặt nạ dưỡng khí trùm qua đầu với các ống cắm vào miệng và dây nhợ ở phía sau cổ. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy Randy. Nhìn thấy cậu ấy trong tình trạng như vậy, tôi gần như bị suy sụp trong một hoặc hai phút. Chúng tôi thực sự thân thiết, gắn bó với nhau và thật là đau đớn khi nhìn thấy em trai tôi như vây, giống máy móc hơn là con người. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy.
Có một tập giấy gắn với giường bệnh của cậu ấy, nên tôi cầm lên và đọc lướt qua. Có rất nhiều thông tin mà tôi thậm chí còn chẳng thể hiểu nổi như liều lượng thuốc men cùng nhiều thuật ngữ y học khác. Ở một vài trang cuối, tôi bắt đầu tìm thấy những thông tin có liên quan đến trải nghiệm và ghi chép của Randy về Lightning Man.
Tôi nghĩ rằng giờ cũng là một thời điểm tốt để nói thêm là tôi chưa từng kể với bất kỳ ai về việc tôi đã đọc những ghi chép của Randy. Tôi là người đã tới và tìm thấy cậu ấy trong tình trạng hôn mê. Sau khi gọi 911, tôi tìm thấy các ghi chép trong một căn phòng khác và xem xét chúng thật kĩ. Tôi cất chúng đi và chưa bao giờ nhắc đến chúng kể từ đó. Vào thời điểm đó tôi phải đối mặt với bi kịch xảy ra với Randy và không có cả thời gian mà suy nghĩ về chúng. Từ những gì tôi tìm hiểu được, tôi nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối nhiều hơn nếu những người này biết rằng tôi đã đọc các ghi chép vào thời điểm đó.
Tập giấy liên tục đề cập đến một cái gì đó gọi là "Converging Point" (Điểm Hội tụ) và “Dimensional Bleeding” (Sự rò rỉ chiều không gian). Sự lặp lại của các thuật ngữ đó khiến tôi nghĩ rằng các bác sĩ cho rằng một sinh vật ở một chiều không gian khác hoặc một cái gì đó tương tự đã khiến Randy rơi vào tình trạng hôn mê. Các "Dimensional Bleeding" có thể ám chỉ tới các “hình ảnh” mà tôi nhìn thấy. Như vậy là các sự kiện liên quan tới Lightning Man cũng đang xảy ra trong một chiều không gian khác? Và "Converging Point" có thể là thời điểm bạn rơi vào tình trạng hôn mê, khi The Lightning Man giết chết bạn. Tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng đó là những gì tôi rút ra được sau khi đọc bản báo cáo. Tôi nhìn quanh phòng, quan sát các bệnh nhân khác và nhận thấy rằng tôi biết một số người trong số đó. Họ là những người mà tôi chắc chắn là đã đi học đại học và định cư ở nơi khác. Gia đình của họ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì từng xảy ra với họ.
Tôi nghe tiếng bước chân hướng về phía mình, nên tôi cúi xuống trốn dưới một giường bệnh. Vài phút trôi qua và không có ai bước vào phòng, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi phát hoảng lên rồi. Tôi rời khỏi bệnh viện theo cái cách mà tôi đã đột nhập vào, trở về nhà và có một giấc ngủ khó khăn.
Ngày hôm sau tôi đến nhà cha mẹ của một trong những cô gái tôi đã nhìn thấy trong phòng bệnh nhân. Cô ấy hơn tôi một tuổi hoặc hơn, và thông tin cuối cùng mà tôi biết về cô ấy là cô ấy vẫn đang học ở trường đại học để trở thành một bác sĩ. Cha cô ấy mở cửa và tôi ngay lập tức đề cập tới con gái của ông. Tâm trạng của ông ấy thay đổi ngay lập tức. Ông bảo tôi rời đi và đã bắt đầu đóng cửa lại khi tôi nói với ông ấy rằng tôi đã nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện đêm qua và hỏi ông tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ấy vẫn đang ở trường đại học. Ông ấy mở cửa trở lại với tâm trạng lại thay đổi một lần nữa. Trông ông ấy vô cùng hoảng sợ, suy sụp, và ông bắt tôi phải hứa sẽ không bao giờ lặp lại những điều ông sắp nói cho tôi với bất cứ ai khác. Con gái của ông ấy đã đi học ở trường đại học được một thời gian như tôi nghĩ nhưng rồi cô ấy rơi vào tình trạng hôn mê. Các bác sĩ tại United Birming General Hospital Birming đề nghị sẽ trả người đàn ông và gia đình ông một khoản tiền lớn nếu họ để cô ấy ở bệnh viện và vờ như thể cô ấy vẫn còn đang đi học đại học. Ông cũng nói thêm là ông nghi ngờ rằng gia đình ông ấy không phải là người đầu tiên tham gia một thỏa thuận như vậy và tôi không nên hỏi quá nhiều câu hỏi hơn bởi nó có thể gây nguy hiểm cho gia đình hoặc bản thân tôi. Tôi nói lời tạm biệt và trở về nhà, mất nhiều ngày suy nghĩ, cố gắng nắm bắt thực tế mà tôi đang trải qua.
Sau đó, tôi nhìn thấy một “hình ảnh” khác. Theo đó, Lightning Man đột nhập vào nhà của tôi và thực sự tấn công tôi. Tôi cố gắng chạy trốn nhưng cuối cùng nó chạm được vào tôi và phóng điện qua cơ thể tôi. Tôi cảm thấy mình mất đi ý thức khi cơn đau xuyên qua người tôi và sau đó tôi tỉnh dậy. Tôi thức dậy với một chiếc mặt nạ đeo quanh mặt mình có nhiệm vụ cung cấp oxy và cho tôi ăn một thứ chất lỏng có vị kinh tởm. Tôi nhận ra là mình đang ở trong bệnh viện.
Tôi kinh hãi và cố gắng kéo cái mặt nạ ra. Nó vướng vào những cái dây gắn ở phía sau cổ của tôi và khiến cho tôi đau hơn. Tôi bình tĩnh lại và từ từ kéo những cái dây ra ngoài. Nó làm tôi đau nhưng tôi khá chắc là nó sẽ không gây bất kỳ tổn thương vĩnh viễn nào. Sau khi đã gỡ dây ra, tôi từ từ tháo bỏ mặt nạ và kéo những cái ống ra khỏi miệng tôi. Những cái ống đó thực sự luồn sâu xuống cổ họng của tôi và tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn khi cố gắng gỡ bỏ chúng ra. Với đôi mắt không còn bị che lấp bởi chiếc mặt nạ, tôi nhận thấy rằng mình đang ở trong căn phòng bệnh nhân đó một lần nữa, trên một chiếc giường bên cạnh em trai tôi. Thật may, lúc đó là ban đêm và không có ai xung quanh phát hiện ra tôi đã tỉnh lại, hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ như vậy. Hóa ra cái máy gắn với tôi đã nhận ra sự khác thường và gửi báo động. Tôi đợi đằng sau cánh cửa cho tới khi một số bác sĩ tới gần nó và tôi đẩy cửa ra thật mạnh từ bên trong. Tôi khá chắc là tôi đã làm gãy mũi người bác sĩ ở gần cửa hơn, còn người kia thì quá bận chăm sóc cho đồng nghiệp của mình và không thể đuổi theo tôi nữa.
Tôi tìm đường quay trở lại văn phòng tôi đã lẻn vào lần trước và sử dụng cái cửa sổ đó để trốn thoát. Tình trạng hoang tưởng trở nên nặng hơn, nên thay vì đi bộ trở về nhà của mình, tôi chậm rãi đi vòng qua thị trấn một cách thận trọng tới nhà của bố mẹ tôi. Họ đã rất ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy tôi. Rõ ràng tôi đã rơi vào tình trạng hôn mê khoảng hai tuần trước. Tôi cảm thấy sốc và thất vọng khi biết là mình đã hôn mê trong hai tuần và thậm chí còn sốc hơn khi tỉnh lại lần nữa. Tôi nhớ là Lightning Man đã chạm vào tôi trong “hình ảnh” cuối cùng. Cha mẹ tôi nói với tôi rằng họ đã được hối lộ để giữ bí mật chuyện tôi bị hôn mê và rằng họ đã nhận được tiền từ United Birming General Hospital Birming. Tôi bảo họ ngồi xuống và nói với họ tất cả mọi thứ tôi biết tại thời điểm đó. Gần như tất cả mọi thứ mà tôi đang nói với bạn lúc này. Cha tôi ngồi lặng im suy nghĩ một lúc và sau đó nói với tôi rằng tôi có thể trốn ở đây với họ trong vài ngày tới. Ông có một vài người bạn mà ông có thể liên lạc và ông nghĩ là họ có thể giúp được. Những người đó chỉ cho ông tới một tổ chức của chính phủ chuyên về các vấn đề như thế này và đó là lý do mà tôi ở đây, viết những điều này.
Một thông tin duy nhất mà tôi có thể cung cấp thêm cho bạn là tôi lại bắt đầu nhìn thấy các “hình ảnh”. Tôi nghĩ rằng Lightning Man không giết chết tôi nhưng sự tiếp xúc với hắn đã khiến tôi trong “hình ảnh” ngất đi, cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hôn mê ngắn hạn của tôi. Nhưng hắn ta đang tới rất gần rồi. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ thấy một hoặc hai“hình ảnh” nữa trước khi hắn bắt tôi và sau đó tôi có thể sẽ rơi vào tình trạng hôn mê một lần nữa. Vậy nên, các anh có thể giúp tôi, đúng không?
Lời nhắn của T: Tôi không định liên hệ với bạn sớm thế này nhưng không thể thay đổi được chuyện đã rồi. Bạn sẽ không bị tấn công một lần nào nữa, tôi chắc chắn về điều đó. Bạn chỉ cần tập trung vào việc đăng tải những thông tin này. Tôi sẽ sớm liên lạc lại với bạn.
----------------------------------------
Vậy. Rõ ràng là một thời gian dài đã trôi qua phải không? Một tháng hoặc lâu hơn. Tôi nghĩ rằng đã ba tuần kể từ khi tôi thực sự trả lời bất cứ điều gì trên này. Uhm, hãy xem xét chuyện này nhé: tôi đã đề cập nhiều lần rằng tôi sẽ làm việc của tôi cũng như làm hộ cho một vài đồng nghiệp trong một tuần, mà thực ra lại kéo dài thành hai tuần. Vì vậy, đó là lý do đầu tiên ngăn tôi xuất hiện trở lại trên NoSleep. Nhưng, một cái gì đó đã xảy ra... Tôi đã bị mất trí nhớ nặng hoặc một cái gì đó tương tự. Nhưng nó không giống kiểu mất trí nhớ của các nhân vật chính trong JRPG (Japanese role-playing game – trò chơi nhập vai Nhật Bản). Tôi chỉ bị mất ký ức liên quan đến NoSleep, các hồ sơ, và Reddit nói chung, và cho dù nó là cái gì thì nó cũng khiến tôi quên đi hoàn toàn những ký ức đó.
Uhm, hôm nay tôi bật máy tính lên, nhìn thấy... hồ sơ này (?) dưới dạng một file Word và đọc qua nó. Nó khiến tôi nhớ lại một vài ký ức nhưng tất cả các ký ức đó không trở lại cùng một lúc. Kiểu như nó khiến tôi nhớ rằng mình đã quên một cái gì đó. Vì vậy, tôi ngồi nghiền ngẫm nó trong một vài giờ. Sau đó, tôi nhìn vào phần tiêu đề lạ mà thực ra chính là cụm THE LIGHTING MAN (NGƯỜI SÉT) được viết hoa lẫn vào cụm từ “echoes of another dimension” (“tiếng vọng từ một chiều không gian khác”). Nhìn thấy cụm từ The Lightning Man khiến tôi nhớ thêm một số chi tiết và tôi lên reddit để thấy rằng tôi đã có một tài khoản trên đó. Vào thời điểm đó tôi thậm chí còn không nhớ là mình có một tài khoản. Do đó, tôi nhìn vào các bài viết mà tôi đã đăng lên và đọc qua tất cả các hồ sơ. Tôi mất thêm một lúc nữa nhưng cuối cùng tôi cũng ráp lại được với nhau những ký ức của mình. Uhm, tôi kiểm tra máy tính xách tay mà tôi đã lưu trữ các file về các hồ sơ trên đó và không thấy gì cả. Tôi đã định sẽ không post thêm bất cứ điều gì và bỏ qua chuyện này. Ý tôi là, sẽ thật là vô nghĩa khi post bài trên đây nói rằng tôi đã bị tấn công và bị mất tất cả các hồ sơ. Các bạn có thể quên tôi đi và tôi sẽ được an toàn.
Thế nhưng, không. Tôi đã ra ngoài để mua một ít đồ tạp hóa và khi tôi về đến nhà, có một USB cắm vào máy tính của tôi với cửa sổ Archive (Lưu trữ) mở ra. Vì vậy mà tôi ở đây, viết những điều này. Ít nhất là tôi sẽ tiếp tục đánh máy và post các hồ sơ tiếp theo trong khi suy nghĩ xem sẽ phải làm gì. Xin lỗi vì bất kỳ sự lo lắng hoặc tức giận mà tôi đã gây ra cho các bạn. Tôi chắc chắn không bao giờ có ý đó. Bảo trọng, Nosleep.
- Secrets
Một lưu ý thêm: khi nghĩ về nó, tôi thực sự thậm chí không chắc chắn liệu NoSleep có phải là thứ cuối cùng mà tôi đã quên đi. Tôi không nhớ rằng mình đã quên đi bất cứ điều gì khác. Nhưng... làm sao mà tôi chắc chắn được là mình đã quên đi những gì?
Một lưu ý khác: T là ai? Và tại sao anh ta lại nói chuyện với tôi thông qua cái hồ sơ kỳ lạ này? Hoặc ít nhất là tôi cho rằng anh ta đang nói với tôi.
************************************
Vì mình thấy hồ sơ này hơi khó hiểu, nên mình sẽ dịch lại một đoạn nói chuyện giữa Organizing_Secrets với một thành viên reddit đã comment bên dưới Ca5e File ! này, mà mình thấy là khá hợp lý:
Angrant96: Như vậy, giả định của chúng tôi là đúng. Ai đó đang cố tình rò rỉ những thông tin này cho bạn.
Sự mất trí nhớ của bạn không phải là một tai nạn. Nó chắc chắn đến từ các cuộc tấn công mà T đã đề cập tới. Điều này có nghĩa rằng anh ấy là một người mà bạn có thể tin tưởng, cũng là người mà bạn nên liên hệ càng sớm càng tốt. Ý tưởng của Thorn (một người đã comment trước đó, khuyên Secrets nên liên lạc với T thông qua việc để lại tin nhắn bằng file Word trên máy tính) là rất thông minh, mặc dù cách thức liên lạc cần phải bảo mật hơn những file Word thông thường.
Và hồ sơ này rõ ràng cũng chứng thực hồ sơ số 6 trước đó, liên quan đến các chiều không gian và khung thời gian khác nhau.
Ngoài ra, tôi cũng sẵn sàng cược rằng tiền tài trợ cho cái bệnh viện đó đến từ họ (Tổ chức 440 ở Trái Đất A), và họ hy vọng sẽ khám phá cách Lightning Man gây ra hiệu ứng rò rỉ này, nhằm phục vụ cho một mục đích nào đó.
Organizing_Secrets: Tôi luôn luôn có một cảm giác như thế. Một vụ rò rỉ an ninh đơn giản có vẻ như không thể xảy ra với một tổ chức quyền lực như 440.
Tôi thực sự vẫn chưa cảm thấy hoàn toàn ổn với toàn bộ chuyện bị tấn công này... giống như cách mọi người không quan tâm nhiều về ung thư hoặc cái chết hay bất cứ điều gì tương tự cho đến khi nó xảy ra với họ hoặc một người nào đó họ yêu mến. Chỉ. Cảm thấy không ổn thôi.
Uhm, ... vậy là chúng ta đều đồng ý rằng hồ sơ này nhắc đến Birming ở Trái Đất A và một số entity chỉ tồn tại trong một chiều không gian nhất định?
Angrant96: Có thể lắm. Do Lightning Man (LM) di chuyển từ plane / hang ổ của nó tới chiều không gian của chúng ta, có thể dễ dàng suy luận là chỉ có một LM, và nó chỉ đơn giản là học được một cách thức săn mồi tiên tiến, hiệu quả hơn. Có thể chỉ có một LM cho tất cả các thế giới, có thể có một LM cho mỗi thế giới. Nhưng do khả năng của LM, tôi nghi ngờ điều đó.
Cách thức săn mồi mới là sử dụng một người để hút năng lượng / nguồn sống từ phiên bản song song của họ, lợi dụng mối liên kết xuyên không gian giữa hai phiên bản mà chúng ta dường như đều có.
Organizing_Secrets: Có vẻ rất lạ lùng khi bạn chết trong chiều không gian này và điều đó khiến bạn hôn mê trong chiều không gian song song kia. Điều đó có nghĩa là chúng ta đều liên kết với phiên bản Trái Đất A của mình? Và rằng những người hôn mê và không tỉnh lại trong thế giới của chúng ta thực chất có liên quan tới cái chết của phiên bản của họ ở Trái Đất A?
Angrant96: Marleen có liên hệ với phiên bản của cô ấy ở chiều không gian kia, nhưng cái chết của cô ấy là cái chết tự nhiên, còn những trường hợp nhắc đến trong hồ sơ này có liên quan tới LM. Marleen cuối cùng đã trở về chiều không gian đúng của mình, và các sự kiện sau đó đã dẫn đến một tình trạng mà trong đó cả hai cặp (Miles và Marleen) đều chết. Đây là bằng chứng cho thấy cả 2 thế giới cuối cùng đều cố gắng tự thay đổi để trở nên giống nhau, hoặc ít nhất là tương tự nhau.
Điều này có thể có nghĩa rằng LM là một sinh vật siêu nhiên nên tác động của nó làm đảo lộn trật tự thông thường. Các nạn nhân trong thế giới song song không bị chết, nhưng bị hôn mê trong thế giới của mình như là một loại gia súc cho LM ăn / hút năng lượng sống.
Tóm lại là hồ sơ này ghi chép sự việc xảy ra ở Birming trên Trái Đất A. Mặc dù ngày tháng trùng với hồ sơ số 1 nhưng rõ ràng là 2 sự việc ở 2 chiều không gian không xảy ra đồng thời, có nghĩa là có sự khác biệt về thời gian giữa 2 thế giới. Hiện tượng “Dimensional Bleeding” là hiện tượng Jamie ở Trái Đất A nhìn được vào Trái Đất này và quan sát, cảm nhận thấy phiên bản của mình bị Lightning Man săn đuổi. “Converging Point” diễn ra khi Lightning Man bắt được phiên bản Trái Đất thường, giật điện và khiến phiên bản Trái Đất A rơi vào trạng thái hôn mê. Trong trường hợp của Jamie, phiên bản Trái Đất thường của cô chỉ bị ngất đi, chưa chết, nên cô chỉ bị hôn mê một thời gian ngắn rồi tỉnh lại. Có thể dự đoán là những người bị Lightning Man làm cho chết hẳn ở Trái Đất thường sẽ khiến phiên bản của họ ở Trái Đất A hôn mê vĩnh viễn.
Nguồn: mystown.com