Hồ sơ số 19: Cuộc phỏng vấn Cassondra Bailey


Case File #19 The Interview of Cassondra Bailey
Hồ sơ số 19: Cuộc phỏng vấn Cassondra Bailey

Hồ sơ: 026-592
Ngày: 2009/04/21
Địa điểm: Butler, Pennsylvania
Đối tượng: Cassondra Bailey

Người thẩm vấn (viết tắt là I): Ms. Bailey, tôi biết là cô đã được thẩm vấn bởi rất nhiều người, nhưng chúng tôi rất mong cô là có thể kể lại câu chuyện của mình một lần nữa, nếu cô không phiền. Chúng tôi đang tiến hành một cuộc điều tra riêng biệt những người trước đó đã thẩm vấn cô, và cảm thấy điều đó có thể hỗ trợ giải quyết trường hợp mất tích này.

Cassondra: Tôi... tôi hiểu thưa bà.

I: Tuy nhiên, chúng ta sẽ bắt đầu tại một điểm khác hơn so với những cuộc thẩm vấn trước đó.

C: Okay?

I: Chúng tôi biết rằng bạn trai của cô, Benjamin, đã mất tích... được bao lâu rồi nhỉ?

C: Uhm, tôi đã đến thăm anh ấy lần đầu tiên sau một thời gian dài không gặp, và phát hiện ra Ben không hề sống ở nơi mà anh ấy nói với tôi.

I: Và chuyện đó xảy ra lúc nào?

C: Tầm 2 tuần trước.

I: Hai tuần. Được rồi. Chúng tôi muốn cô kể lại, từ lần đầu tiên cô bắt đầu hẹn hò với Benjamin.

C: Được thôi? Nếu bà nghĩ rằng điều đó có ích. Um... thì, chúng tôi quen nhau ở trường trung học. Chúng tôi thường xuyên chạm mặt và cuối cùng thì lọt vào mắt xanh của nhau, tôi đoán vậy.

I: Và mối quan hệ của hai người như thế nào?

C: Bình thường thôi, tôi đoán vậy. Ý tôi là, Ben luôn luôn là một người nóng tính, và tôi thì cũng không phải dạng nhu mì gì. Các cuộc cãi và là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù vậy nhưng chúng tôi vẫn gắn bó với nhau, bà hiểu không?

I: Nghe như hai người có một số khác biệt.

C: Chắc chắn rồi, nhưng những khác biệt đó không đáng để chia tay anh ấy. Benjamin là một chàng trai tốt, chỉ có chút vấn đề với việc kiềm chế cơn giận. Ý tôi là, anh ấy chưa từng đánh tôi.

I: Cuộc sống như vậy diễn ra trong bao lâu?

C: Được một thời gian. Tầm hơn một năm một chút cho đến khi xảy ra... (Cô ấy ngừng ở giữa câu, vẻ đau khổ.)

I: Vụ tai nạn?

C: (Chán nản và có vẻ xa cách.) Phải, vụ tai nạn.

I: Liệu cô có thể kể cho tôi chi tiết về vụ tai nạn không?

C: Lúc đó là mùa đông, và tôi đang lái xe dọc theo một vài con đường ở nông thôn. Ben ngồi cùng tôi. Được một lúc thì xe bị trượt do đi vào chỗ đường phủ băng, và... cái xe bị lật, giam Ben và tôi ở bên trong.

I: Nhưng cô đã sống sót.

C: Bằng cách nào đó mà cả hai chúng tôi đã sống sót. Tôi nhớ Ben đã hét lên để đánh thức tôi dậy, mùi dầu xe, và tiếng ù trong tai tôi. Như thể tất cả máu đã dồn xuống đầu tôi vậy. Anh ấy đã động viên tôi cố gắng trèo ra ngoài và sống sót. Chúa ơi, tôi yêu anh ấy vì điều đó đấy, vì luôn khuyến khích tôi vươn lên.

I: Và cả hai đã thoát được mà không bị thương chút nào?

C: Khi tôi cuối cùng cũng chui ra khỏi đống đổ nát, tôi thấy Ben đã ở ngoài và đang dựa lưng vào chiếc xe. Tôi nhớ anh ấy đã mỉm cười với tôi, rồi sau đó ngất đi. Tôi chỉ bị một vài vết cắt nhỏ, và đã tới một bệnh viện gần đó để được chăm sóc, nhưng Ben thì có những vết thương nghiêm trọng hơn...

I: Tôi hiểu rồi. Sau đó thì sao?

C: Cuối cùng thì Benjamin cũng được xuất viện và chúng tôi lại quay trở về với cuộc sống cũ. Gần như vậy.

I: Gần như vậy?

C: Ben trở nên... xa cách. Kiểu như, không phải xa cách với tôi ấy. Chúng tôi gắn bó với nhau hơn bao giờ hết, nhưng anh ấy không còn gặp gỡ mọi người nữa. Tôi nhớ là anh ấy không muốn ra ngoài, những nơi công cộng, và hầu hết các buổi hẹn hò của chúng tôi diễn ra tại những địa điểm hẻo lánh, kín đáo. Anh ấy cũng thôi đến trường và chuyển sang học tại gia nữa.

I: Chuyện gì xảy ra sau khi hai người tốt nghiệp trung học?

C: Tôi nhớ là mình đã rất buồn khi Ben tìm được một trường đại học ở Georgia. Khi anh ấy thông báo thì tôi đã nhập học ở Penn State rồi.

I: Vậy nên, cô không thể gặp anh ấy thường xuyên được.

C: Chẳng thể gặp nhau được chút nào luôn. Suốt ba năm sau đó, tôi chỉ gặp anh ấy được một lần. Ben lái xe tới thăm tôi tại State College và ở lại trong một tuần. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời.

I: Năm nay là năm cuối của cô ở trường đại học, đúng không?

C: Yeah. Ben và tôi sẽ cùng tốt nghiệp trong năm nay, và sau đó sẽ tìm một chỗ ở cùng nhau.

I: Vậy thì điều gì đã khiến cô lặn lội xuống Georgia trong khi ngày tốt nghiệp đang tới gần đến thế?

C: Ben đột nhiên ngừng nhắn tin và gọi điện thoại cho tôi. Tôi không bận tâm tới chuyện đó được một vài ngày, nhưng rồi tôi cảm thấy thực sự lo lắng.

I: Vì vậy, cô đã lái xe tới để thăm cậu ta?

C: Yeah, Ben đã cho tôi địa chỉ nơi anh ấy sống.

I: Cậu ta có sống cùng ai khác không?

C: Không. Anh ấy ở một mình tại căn nhà nhỏ bé nằm ngoài rìa thị trấn đó. (Vẻ cay đắng). Hoặc anh ấy nói với tôi như vậy.

I: "Hoặc anh ấy nói vậy"? Đó không phải là sự thật à?

C: Chắc chắn là không. Khi tôi cuối cùng tới đó để thăm thú nơi ở của anh ấy, tất cả những gì tôi thấy là một căn nhà bỏ hoang. Trông có vẻ như nó đã bị bỏ hoang trong nhiều năm vậy. Ý tôi là, làm sao mà Ben có thể nói dối tôi về nơi anh ấy đang sống cơ chứ?

I: Tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó. Tôi đoán là sau đó cô đã tới chỗ cảnh sát.

C: Yeah. Một vài trong số các sĩ quan cảnh sát nói với tôi rằng ngôi nhà đã bị bỏ hoang trong nhiều năm, và rằng họ sẽ cố hết sức để xác định vị trí của Ben. Tôi nhớ họ đã lên kế hoạch gửi một vài viên cảnh sát đến trường đại học của anh ấy, và còn gọi điện cho mẹ của Ben nữa. Nhưng liên hệ với bà ấy cũng chẳng giúp được gì nhiều. Ben và mẹ không còn nói chuyện với nhau từ rất lâu rồi. Nhưng toàn bộ chuyện đó là từ một vài tuần trước. Họ chuyển tôi đến cơ sở này để tôi có một nơi để ở lại, nhưng tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra hoặc thậm chí cái cơ sở này là gì.

I: Họ chuyển cô tới một bệnh viện, Cassondra.

C: Bệnh viện kiểu gì mà lại đóng cửa kín mít như thế? Tôi cảm thấy như mình đang ở tù vậy.

I: Đây là một bệnh viện tâm thần.

C: (Vẻ kích động.) Kiểu như dành cho, những người điên ư? Tại sao lại cho tôi ở đây? Chẳng phải như vậy rất nguy hiểm sao?

I: Cassondra, Benjamin đã chết.

C: (Hoảng sợ.) Chết? Nhưng sao mà thế được? Họ tìm thấy anh ấy ở đâu? Tại sao tôi không được thông báo sớm hơn?

I: Cô Bailey, cô có thể vui lòng cho tôi biết về những tin nhắn cuối cùng giữa cô và Benjamin được không?

C: (Nước mắt giàn giụa.) Oh-okay. Uhm... Tôi nhớ là tôi đang ngồi ở một quán cà phê trong bữa trưa, và anh ấy cùng tôi đang chat chit về đợt thi cuối kỳ sắp tới. Tôi thấy một người bạn mà cả hai chúng tôi cùng quen bước vào, và nói với anh ấy là tôi sẽ tới nói chuyện với cô ấy chỉ một lúc thôi. Ben trở nên hoảng sợ vì một lý do nào đó.

I: Cô có nhớ lý do tại sao không?

C: (Sụt sịt.) Không, nhưng ở đây trong điện thoại của tôi, dòng tin nhắn trở nên thực sự... lạ lùng, khi mà giờ đây tôi nghĩ kỹ lại.

I: Lạ lùng như thế nào?

C: Dòng tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh ấy viết "ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỚI CÔ TA. CÔ TA NÓI DỐI ĐẤY. ĐỪNG ĐỂ CÔ TA LỪA.", tất cả đều viết hoa. Đó là tất cả những gì anh ấy nói với tôi. Bây giờ làm ơn cho tôi biết những gì đã xảy ra với Ben.

I: Cô đã tới nói chuyện với người bạn đó chứ?

C: (Bắt đầu khóc một lần nữa.) Không? Có? Tôi thật sự không thể nhớ. Làm ơn. Ben đang ở đâu?

I: Ben đã qua đời nhiều năm trước Cassondra. Cậu ấy chưa bao giờ thoát chết trong vụ tai nạn xe hơi mà cô đã sống sót.

C: Cái gì? Làm sao bà có thể nói như vậy được?! Tôi đã nói chuyện với anh ấy trong nhiều năm qua! Tôi đã gặp anh ấy!

I: Cassondra, cô biết người bạn mà cô nhìn thấy tại quán cà phê đó chứ?

C: Cô ta thì liên quan quái gì ở đây?!

I: Cô đã nói về Benjamin với cô ấy. Kể cho cô ấy nghe hai người đang giữ mối quan hệ như thế nào. Rõ ràng là cô ấy đã rất hoảng sợ và nghĩ rằng ở vị trí của cô mà nói như thế về cậu ta thì thật xúc phạm, thiếu tôn trọng.

C: (Giọng yếu ớt.) ...Sao cơ?

I: Khi cô ấy bảo cô hãy thôi đi, và rằng Benjamin đã chết, cô đã tấn công cô ấy, dộng cô ta vào tường nhiều lần trước khi bỏ chạy. Cảnh sát đã tới căn hộ của cô, nhưng cô không có ở đó, có lẽ là đang trên đường tới đây.

C: Nhưng tôi có các tin nhắn từ anh ấy! Bà không thể nhìn thấy chúng à?!

Cô ấy giơ điện thoại ra trước mặt người thẩm vấn một lúc, trước khi kêu lên.

C: Nhìn đây! Đây là một tin nhắn của anh ấy! Tôi đã nói với bà đó là thật mà!

Cô ấy nhìn vào tin nhắn mất một lúc, trước khi ngồi sụp sâu xuống ghế.

I: Có chuyện gì thế Cassondra?

C: (Giọng run run)... bà đã buộc anh ấy làm thế phải không?

I: Làm gì?

C: Dòng tin nhắn viết... "Làm đi, nói với bà ta về tên điên đã nhắn tin cho cô. Tất cả những gì bà ta thấy sẽ là một số điện thoại đã ngừng hoạt động từ lâu." Tại sao bà lại khiến anh ta nói điều đó với tôi?

I: Cassondra, đó là một phần trong con người cô đang cố gắng giúp cô nhìn thấy sự thật.

C: Không. Cút đi. Cút. Đi.

Cassondra hất đổ chiếc bàn, người thẩm vấn thở dài và chậm rãi rời khỏi phòng.

Ghi chú của người thẩm vấn

Ngày thứ Năm trong việc cố gắng giao tiếp với Cassondra vẫn đưa đến những kết quả tương tự trước đó. Bất cứ khi nào tôi cố gắng thúc đấy cái suy nghĩ rằng Benjamin đã chết thì cô ấy lại chìm đắm sâu hơn vào những ảo tưởng. Tuy nhiên hôm nay có chút khác biệt. Trước đó, "Anh ấy" chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy trong lúc điều trị. Điều này có thể được coi là một sự tiến bộ, theo một cách nào đó. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng và giao tiếp với cô ấy trong vài ngày tới. Sau đó cô ấy sẽ được chuyển đến một cơ sở mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến, "bệnh viện bốn-bốn mươi" hoặc cái tên ngớ ngẩn nào đó khác thì phải. Tôi nghe nói họ chuyên về nghiên cứu và điều trị mang tính chất thử nghiệm, với những công nghệ tiên tiến nhất. Tôi thực sự hy vọng họ có thể giúp cô gái này. Cassondra xứng đáng với nhiều thứ hơn, hơn là sống trong một sự giả dối, bám víu vào một người không còn trên cõi đời này.

Cassie Bailey đã được chuyển tới Testing Bed 010 (Giường Thí nghiệm 010). Cô ấy sẽ được sử dụng trong một nghiên cứu quy mô lớn nhằm phân tích những chấn thương tinh thần. Các giấy tờ thích hợp để xoa dịu những người thân của cô ấy đã được gửi đi.

Đối tượng: Acquired (Đã nhận).

Hồ sơ này thực chất là tài liệu được đặt ở vị trí thứ hai mươi trong số các Case File. Do công việc nhiều thêm, cùng vụ bổ nhiệm và làm thêm giờ, tôi quyết định đăng cái này lên trước, bởi Hồ sơ số 19 thì dài hơn nhiều và tốn nhiều thời gian để đánh máy ra hơn tôi nghĩ. Giờ, như tôi đã nói từ rất lâu rồi, các thư mục mà tôi tìm thấy này không chỉ là báo cáo về các sự cố khủng khiếp hay những thí nghiệm ghê rợn. Tôi đã nhìn thấy các văn bản pháp luật, kết quả thí nghiệm không mang tính chất bạo lực, các báo cáo tài chính, văn bản kiểm kê, và danh sách nhân viên. Rất nhiều trong số đó không thực sự đúng với tiêu chí chia sẻ trên NoSleep, nhưng tôi nghĩ rằng hồ sơ này sẽ giúp tôi đáp ứng yêu cầu của mọi người. Tôi phải trở lại với ca làm việc của tôi đây nhưng các bạn cứ tiếp tục nhé.

Bảo trọng NoSleep.

-Secrets

Oh, còn nữa, tôi vẫn chưa nghe tin gì về Tattle cả. Không hiểu đang có chuyện gì xảy ra ở bên đó.

************************************

Nguồn: mystown.com

Tổ chức 0440