Case File #1 The Lightning Man
Hồ sơ số 1: Người sét
Một tuần trước hoặc lâu hơn, khi tôi đang tìm đọc một số tài liệu kỳ lạ được công bố bởi Freedom of Information Act (Đạo luật Tự do Thông tin), thì tôi bắt gặp một đường link download của một thư mục, xếp lẫn với một số hồ sơ và tài liệu khác nhau. Tôi thấy tò mò và tải thư mục đó xuống. Chứa trong thư mục bí ẩn nhỏ bé đó là hàng trăm, thậm chí có thể hơn một ngàn hồ sơ và tài liệu mà bạn không thể thấy ở các trang web FOIA *1 (Trang web tự do thông tin) thông thường.
Tôi xem lướt qua một số hồ sơ và ngay lập tức nhận ra rằng tất cả các tài liệu đều được viết bởi một tổ chức có tên là Federal Designation of Organization 440 (Tổ chức liên bang 440), và chúng đều đề cập một cách trực tiếp và khá nghiêm túc tới các paranormal entities (thực thể huyền bí, dị thường). Ngoài ra, tôi còn nhận thấy là không có bất kỳ một quy luật hay lý do hợp lý nào cho sự sắp xếp của các file trong thư mục (chúng được sắp xếp ngẫu nhiên).
Tôi sẽ cố gắng để đánh máy và post những hồ sơ, tài liệu này lên reddit, cũng như tìm thêm thông tin về các tổ chức và cá nhân được đề cập đến trong các tài liệu đó. NoSleep, hãy chuẩn bị để tiếp nhận những thông tin mà tôi nghĩ rằng chúng ta không được phép biết tới...
----------------------------------------
Hồ sơ: 001-653
Ngày: 24/06/1981
Địa điểm: Birming, Oregon
Đối tượng: Randy Smith
Thực thể: Người sét
Các báo cáo sau đây được thu thập và tổng hợp lại từ một vài tờ giấy nhàu nát tìm thấy tại nơi ở của Mr. Smith:
Có một truyền thuyết trong thành phố của chúng tôi, một trong nhiều câu chuyện dân gian địa phương nho nhỏ, không đáng để chú ý tới.
The Lightning Man (Người sét)
Chuyện kể rằng Người sét là một loại hồn ma hoặc một cái gì đó tương tự. Những thứ huyền bí ma quái, hay bất cứ cái gì như vậy, thành phố nào mà chả có. Dù sao, người ta đã nhìn thấy Người sét trong nhiểu năm khi mà ... uhm ... những cơn bão kèm sấm sét diễn ra. Một ai đó sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và rồi BÙM! Ánh chớp lóe lên. Một bóng hình xuất hiện phía xa.
Hầu hết mọi người thường mô tả hắn ta như một sinh vật hình người cao lớn với toàn bộ cơ thể được cấu tạo từ dây thần kinh và cơ bắp. Tôi đồ rằng nó có ngoại hình như vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Sét là điện mà các dây thần kinh thì lại liên quan tới điện hoặc một cái gì khác với tính chất kiểu như điện. Tôi không rõ lắm. Tôi không phải là một sinh viên y khoa hay gì đó tương tự.
Quay lại vấn đề chính, như vậy hắn ta là một sinh vật cao lớn, mình toàn gân. Cánh tay hắn dài hơn bình thường. Đôi bàn tay giống như những móng vuốt. Chắc chắn là kiểu “sinh vật sẽ khiến bạn gặp ác mộng”. Nhưng đặc điểm nổi bật mà mọi câu chuyện về Người sét đều nhắc tới chính là đôi mắt.
Hầu hết mọi người đều mô tả chúng như hai quả bóng điện nằm trong hốc mắt, để lại dư ảnh đáng sợ lâu dài cho bất kỳ ai chạm trán với hắn.
Cho đến một vài tuần trước thì trong suy nghĩ của tôi, đó thực sự chỉ là một câu chuyện hoang đường.
Tôi dọn ra khỏi nhà bố mẹ và tìm được một căn nhà cũ ở rìa của thị trấn. Không phải là một nơi ở hoàn hảo nhưng giá cả thì phải chăng nên tôi không thể phàn nàn gì. Căn nhà đó không có gì đặc biệt. Một ngôi nhà hai tầng cỡ trung bình. Khá là nhiều phòng cho một người ở. Điều thực sự thu hút tôi là những cánh đồng. Nhà của tôi được bao quanh bởi các cánh đồng cỏ ở cả ba mặt và tiếp nối chúng là khu rừng. Tôi được tận hưởng cảm giác gần gũi với thiên nhiên, một cảm giác khác hẳn so với cái cảm giác ngột ngạt nơi thành thị mà tôi luôn cảm thấy khi còn ở nhà cũ.
Câu chuyện đáng sợ đó bắt đầu có lẽ là từ hai tuần trước. Tôi đang ngồi ở nhà xem truyền hình vào một buổi tối, kênh thời tiết. Nhân viên dự báo thời tiết nói rằng khu vực chúng tôi đang ở đang có mức nhiệt độ cao kỷ lục và đang hứng chịu một đợt hạn hán. Tôi nhìn ra bên ngoài và thấy có một cơn bão lớn ở ngoài kia. Loại bão với các cơn gió có thể hất đổ đồ đạc trên hiên nhà của bạn và làm cho ngôi nhà rung lắc không ngừng. Và trời thì chắc chắn là không nóng. Nếu có bất kỳ điều gì tôi có thể nói được thì đó là trời lạnh một cách khác thường. Chuyện như vậy thật hết sức kỳ lạ nhưng tôi lờ nó đi bởi một cơn bão kỳ dị như thế thì hiếm khi xảy ra ở thị trấn này.
Lát sau, tôi thấy mệt và đi lên lầu vào phòng ngủ. Tôi đi ngang qua cửa sổ và UỲNH! Ánh chớp lóe lên. Cửa sổ của tôi nhìn ra một trong các đồng cỏ và ngay tại chỗ tiếp giáp của đồng cỏ và cánh rừng, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy hắn ta. Đang đứng. Có lẽ là chậm rãi lết tới thì đúng hơn. Tôi chỉ thấy nó khi ánh chớp nhá lên và mọi việc diễn ra quá nhanh nên tôi đã nghĩ rằng mình bị điên. Nhưng khi tôi nhìn vào các góc tối của căn phòng, tôi vẫn có thể thấy hai dấu chấm nhỏ sáng rực như đang bốc cháy hiện lên trong một khoảng thời gian ngắn *2. Giống như bất kỳ một người có lý trí nào, tôi nhún vai, bỏ qua chuyện đó và đi ngủ. Thậm chí còn chả nghĩ tới nó đến lần thứ hai.
Tôi thức dậy khi ngoài kia có nhiều sấm sét hơn. Bên ngoài trời vẫn còn rất tối nên tôi nghĩ tôi có thể đã ngủ được từ một tới hai tiếng. Nhìn vào đồng hồ báo thức. 8:00. Đó là buổi sáng. Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra tin tức trên truyền hình, vào thời điểm này, tôi cho rằng chúng tôi đang chịu ảnh hưởng của một cơn bão kỳ dị và tôi muốn kiểm tra dự đoán của mình. Tin tức vẫn bình thường.
Chuyển sang kênh thời tiết: nắng và nóng. Không thể nào. Không thể thế được. Lấy điện thoại của tôi và gọi cho cha mẹ. Hoặc ít nhất là tôi đã cố làm thế. Điện thoại của tôi không hoạt động.
UỲNH! Nhiều sấm sét hơn. Cơn bão bên ngoài không hề yếu đi chút nào. Tôi chắc chắn nó phải gần với mức gió bão cấp 8. Dũng khí nam nhi của tôi đã chiến thắng và tôi quyết định thử đương đầu với cơn bão. Tôi vật lộn để mở cánh cửa ra và chiến đấu chống lại gió và mưa mà chỉ bước được vài bước tới hiên nhà. UỲNH! Một ánh chớp nhá lên và hắn ta lại xuất hiện. Gần hơn so với đêm qua nhưng vẫn ở giữa cánh đồng. Tôi có thể thấy cánh tay của nó quá dài, dài tới mức các móng vuốt thực sự kéo lê trên mặt đất. Ngoại hình của nó còn gây ấn tượng mạnh mẽ hơn, bởi Người sét phải cao khoảng hơn 2 mét. Ít nhất đó là những gì tôi nhớ là mình đã nghĩ tới vào thời điểm đó. Khá là khó để đo lường tương đối chính xác một cái gì đó khi nó vẫn còn ở xa và chỉ hiện hình trong hai, có lẽ là ba giây.
Chỉ như thế cũng đủ để dập tắt cái ý định rời khỏi nhà và chạy thoát của tôi. Tôi ẩn náu trong nhà trong suốt thời gian còn lại trong ngày và nằm co cụm thiếp đi trong phòng tắm với tất cả các cửa được khóa kín lại.
Ngày hôm sau, cũng y hệt như vậy. Thực sự là... tình trạng đó kéo dài cả tuần. Tôi thức dậy chỉ để thấy cơn bão vẫn còn hoành hành, điện thoại vẫn không hoạt động, và phần còn lại của thế giới không biết gì về cái nhà tù nhỏ này của tôi. Thế rồi mất điện.
Tôi đã dành cả tuần này dò dẫm xung quanh ngôi nhà của tôi cố gắng để sống sót và nghe âm thanh của sét vang lên từng chặp. Mỗi khi tôi phải rời phòng tắm để lấy thức ăn hoặc để kiểm tra thời tiết tôi sẽ phải đi ngang qua một cái cửa sổ. Và mỗi lần chớp lóe lên là tôi lại nhìn thấy cặp mắt đó tiến tới gần hơn, gần hơn. Lần cuối tôi kiểm tra, Người sét đã ở ngay ngoài cửa sổ.
Một vài giờ trước thì đã có điện trở lại, mặc dù các ngọn đèn thì cứ chập chờn, nhấp nháy liên tục kể từ lúc đó. Tôi chậm rãi bò qua nhà và nắm lấy một cây bút và giấy. Nếu tôi phải chết ở đây thì tôi muốn mọi người biết chính xác những gì đã xảy ra, rằng Người sét không phải là truyền thuyết. Nó có thật.
Tôi chỉ có thể cảm thấy an tâm phần nào với cái thực tế là tôi đã chặn các cửa sổ lại và sấm sét không thể vào được đây. Sau cùng thì tôi sẽ chết, nhưng ít nhất cũng không phải dưới bàn tay của con quái vật kia. Giờ thì giá như những ngọn đèn chết tiệt kia đừng chập chờn, nhấp nháy nữa.
Mẹ ơi, Cha ơi, Con -
(Các dòng chữ vào thời điểm này trên tờ giấy được viết rất vội vàng và chồng chéo lên nhau, tôi đang đánh máy nó ra thành những dòng chữ bình thường để tất cả chúng ta có thể đọc được)
Hắn ta đang ở trong nhà. Tôi không biết làm thế nào nhưng nó đang ở đây. Tôi có thể nhìn thấy cặp mắt. Và nó có thể nhìn thấy tôi. Tiến tới gần hơn. Gần hơn. Chạy sang phòng khác nhưng bị móng vuốt cào vào một bên thân người. Cảm thấy luồng điện cường độ cao. Bị thương. Tồi tệ.
(Các dòng chữ dừng lại ở đó)
Hành động được thực thi: Hai đặc vụ đã trà trộn vào đội điều tra (của cảnh sát khu vực). Họ đã tìm thấy và giấu đi các ghi chú cuối cùng của Mr. Smith. Cơ thể nạn nhân không bao giờ được tìm thấy và vụ việc đã được ghi nhận là một ca mất tích.
Phân tích : Người sét như là một thực thể quang phổ (mang tính chất ánh sáng / quang phổ) không phụ thuộc vào sét mà phụ thuộc vào sự xuất hiện và biến mất đột ngột của ánh sáng. Một tia sáng cũng có tác dụng với nó, mặc dù ánh chớp có thể duy trì cho nó một cơ thể vật lý tốt hơn nhiều so với một cái đèn trần đơn giản. Người dân Birming hầu hết đều liên hệ thực thể này với ánh chớp bởi những tia chớp lóe lên trong những cơn bão thường xảy ra ở khu vực này. Về cái chết của Mr. Smith, anh ta rất có thể đã bị đâm hoặc bị ghìm giữ bởi móng vuốt của Người sét, bị giật điện đến chết, và bị bắt cóc tới bất kỳ khu vực nào mà thực thể này sử dụng như một hang ổ của nó. Cơn bão xuất hiện xung quanh nơi cư trú của Mr. Smith thực tế có thể xảy ra trong một khu vực khác, việc bắt giữ thực thể này là cần thiết để phục vụ cho việc nghiên cứu cũng như để trả lời cho những vấn đề liên quan còn chưa rõ.
Người sét (Đối tượng 653) đã được cho phép để bắt giữ và nghiên cứu theo The Paranormal Defense Act (Đạo luật Phòng chống các sinh vật dị thường / entity). Liên hệ ____________ (Điều duy nhất bị bỏ cắt khỏi tài liệu là cái tên này) để biết thêm thông tin.
Cập nhật hồ sơ : Đối tượng 653 đã bị bắt và giam giữ tại Chi nhánh Đông Bắc. Thực thể bị giam giữ thông qua một hệ thống phức tạp gồm nam châm, điện trường, và ánh sáng nhấp nháy cường độ thấp. Các nghiên cứu và thử nghiệm liên tục với Đối tượng 653 sẽ bắt đầu từ giờ vào các khoảng thời gian thường xuyên với các cập nhật được gửi qua Báo cáo PRB. (Không rõ PRB là viết tắt của cụm từ gì)
Hồ sơ : Đóng (Vụ việc kết thúc / khép lại)
----------------------------------------
Vậy đấy. Hồ sơ số 1. Một cách ấn tượng để bắt đầu một series các tài liệu tương tự nếu bạn hỏi tôi. Tôi đã xem qua thêm một vài hồ sơ khác, có vẻ như chúng gồm các cuộc phỏng vấn với nhiều người, các vụ án chưa được giải quyết , một số báo cáo, vv.... Đó đều là những thứ mà tôi biết là NoSleep sẽ đánh giá cao.
Tôi có một mong muốn được công bố tất cả các thông tin này ra ngay bây giờ. Vị trí tải về ban đầu của các tập tin đã biến mất. Tôi không thấy ngạc nhiên. Cá nhân tôi nghĩ rằng thư mục này vốn không được phép công bố cho công chúng. Có lẽ ai đó đã nhầm lẫn, hoặc muốn họ (Tổ chức 440) bị bắt. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đọc và chia sẻ thêm cho các bạn biết.
Bảo trọng nhé NoSleep.
************************************
*1 Freedom of Information Act: Đạo luật Tự do Thông tin là một luật liên bang cho phép sự công bố một phần hoặc hoàn toàn những thông tin và tài liệu mà trước kia vốn là loại thông tin mật, không được phép công bố dưới sự kiểm soát của chinh phủ Hoa Kỳ.
*2 Theo mình hiểu thì ý tác giả là cặp mắt của Lightning Man sáng rực tới mức hình ảnh đó lưu lại rất lâu trên võng mạc người chứng kiến và hiện ra rất rõ khi nhìn vào những chỗ tối (hoặc bị ấn tượng mạnh mẽ tới mức khắc ghi hình ảnh đó trong đầu)
Hồ sơ số 1: Người sét
Một tuần trước hoặc lâu hơn, khi tôi đang tìm đọc một số tài liệu kỳ lạ được công bố bởi Freedom of Information Act (Đạo luật Tự do Thông tin), thì tôi bắt gặp một đường link download của một thư mục, xếp lẫn với một số hồ sơ và tài liệu khác nhau. Tôi thấy tò mò và tải thư mục đó xuống. Chứa trong thư mục bí ẩn nhỏ bé đó là hàng trăm, thậm chí có thể hơn một ngàn hồ sơ và tài liệu mà bạn không thể thấy ở các trang web FOIA *1 (Trang web tự do thông tin) thông thường.
Tôi xem lướt qua một số hồ sơ và ngay lập tức nhận ra rằng tất cả các tài liệu đều được viết bởi một tổ chức có tên là Federal Designation of Organization 440 (Tổ chức liên bang 440), và chúng đều đề cập một cách trực tiếp và khá nghiêm túc tới các paranormal entities (thực thể huyền bí, dị thường). Ngoài ra, tôi còn nhận thấy là không có bất kỳ một quy luật hay lý do hợp lý nào cho sự sắp xếp của các file trong thư mục (chúng được sắp xếp ngẫu nhiên).
Tôi sẽ cố gắng để đánh máy và post những hồ sơ, tài liệu này lên reddit, cũng như tìm thêm thông tin về các tổ chức và cá nhân được đề cập đến trong các tài liệu đó. NoSleep, hãy chuẩn bị để tiếp nhận những thông tin mà tôi nghĩ rằng chúng ta không được phép biết tới...
----------------------------------------
Hồ sơ: 001-653
Ngày: 24/06/1981
Địa điểm: Birming, Oregon
Đối tượng: Randy Smith
Thực thể: Người sét
Các báo cáo sau đây được thu thập và tổng hợp lại từ một vài tờ giấy nhàu nát tìm thấy tại nơi ở của Mr. Smith:
Có một truyền thuyết trong thành phố của chúng tôi, một trong nhiều câu chuyện dân gian địa phương nho nhỏ, không đáng để chú ý tới.
The Lightning Man (Người sét)
Chuyện kể rằng Người sét là một loại hồn ma hoặc một cái gì đó tương tự. Những thứ huyền bí ma quái, hay bất cứ cái gì như vậy, thành phố nào mà chả có. Dù sao, người ta đã nhìn thấy Người sét trong nhiểu năm khi mà ... uhm ... những cơn bão kèm sấm sét diễn ra. Một ai đó sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và rồi BÙM! Ánh chớp lóe lên. Một bóng hình xuất hiện phía xa.
Hầu hết mọi người thường mô tả hắn ta như một sinh vật hình người cao lớn với toàn bộ cơ thể được cấu tạo từ dây thần kinh và cơ bắp. Tôi đồ rằng nó có ngoại hình như vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Sét là điện mà các dây thần kinh thì lại liên quan tới điện hoặc một cái gì khác với tính chất kiểu như điện. Tôi không rõ lắm. Tôi không phải là một sinh viên y khoa hay gì đó tương tự.
Quay lại vấn đề chính, như vậy hắn ta là một sinh vật cao lớn, mình toàn gân. Cánh tay hắn dài hơn bình thường. Đôi bàn tay giống như những móng vuốt. Chắc chắn là kiểu “sinh vật sẽ khiến bạn gặp ác mộng”. Nhưng đặc điểm nổi bật mà mọi câu chuyện về Người sét đều nhắc tới chính là đôi mắt.
Hầu hết mọi người đều mô tả chúng như hai quả bóng điện nằm trong hốc mắt, để lại dư ảnh đáng sợ lâu dài cho bất kỳ ai chạm trán với hắn.
Cho đến một vài tuần trước thì trong suy nghĩ của tôi, đó thực sự chỉ là một câu chuyện hoang đường.
Tôi dọn ra khỏi nhà bố mẹ và tìm được một căn nhà cũ ở rìa của thị trấn. Không phải là một nơi ở hoàn hảo nhưng giá cả thì phải chăng nên tôi không thể phàn nàn gì. Căn nhà đó không có gì đặc biệt. Một ngôi nhà hai tầng cỡ trung bình. Khá là nhiều phòng cho một người ở. Điều thực sự thu hút tôi là những cánh đồng. Nhà của tôi được bao quanh bởi các cánh đồng cỏ ở cả ba mặt và tiếp nối chúng là khu rừng. Tôi được tận hưởng cảm giác gần gũi với thiên nhiên, một cảm giác khác hẳn so với cái cảm giác ngột ngạt nơi thành thị mà tôi luôn cảm thấy khi còn ở nhà cũ.
Câu chuyện đáng sợ đó bắt đầu có lẽ là từ hai tuần trước. Tôi đang ngồi ở nhà xem truyền hình vào một buổi tối, kênh thời tiết. Nhân viên dự báo thời tiết nói rằng khu vực chúng tôi đang ở đang có mức nhiệt độ cao kỷ lục và đang hứng chịu một đợt hạn hán. Tôi nhìn ra bên ngoài và thấy có một cơn bão lớn ở ngoài kia. Loại bão với các cơn gió có thể hất đổ đồ đạc trên hiên nhà của bạn và làm cho ngôi nhà rung lắc không ngừng. Và trời thì chắc chắn là không nóng. Nếu có bất kỳ điều gì tôi có thể nói được thì đó là trời lạnh một cách khác thường. Chuyện như vậy thật hết sức kỳ lạ nhưng tôi lờ nó đi bởi một cơn bão kỳ dị như thế thì hiếm khi xảy ra ở thị trấn này.
Lát sau, tôi thấy mệt và đi lên lầu vào phòng ngủ. Tôi đi ngang qua cửa sổ và UỲNH! Ánh chớp lóe lên. Cửa sổ của tôi nhìn ra một trong các đồng cỏ và ngay tại chỗ tiếp giáp của đồng cỏ và cánh rừng, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy hắn ta. Đang đứng. Có lẽ là chậm rãi lết tới thì đúng hơn. Tôi chỉ thấy nó khi ánh chớp nhá lên và mọi việc diễn ra quá nhanh nên tôi đã nghĩ rằng mình bị điên. Nhưng khi tôi nhìn vào các góc tối của căn phòng, tôi vẫn có thể thấy hai dấu chấm nhỏ sáng rực như đang bốc cháy hiện lên trong một khoảng thời gian ngắn *2. Giống như bất kỳ một người có lý trí nào, tôi nhún vai, bỏ qua chuyện đó và đi ngủ. Thậm chí còn chả nghĩ tới nó đến lần thứ hai.
Tôi thức dậy khi ngoài kia có nhiều sấm sét hơn. Bên ngoài trời vẫn còn rất tối nên tôi nghĩ tôi có thể đã ngủ được từ một tới hai tiếng. Nhìn vào đồng hồ báo thức. 8:00. Đó là buổi sáng. Điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra tin tức trên truyền hình, vào thời điểm này, tôi cho rằng chúng tôi đang chịu ảnh hưởng của một cơn bão kỳ dị và tôi muốn kiểm tra dự đoán của mình. Tin tức vẫn bình thường.
Chuyển sang kênh thời tiết: nắng và nóng. Không thể nào. Không thể thế được. Lấy điện thoại của tôi và gọi cho cha mẹ. Hoặc ít nhất là tôi đã cố làm thế. Điện thoại của tôi không hoạt động.
UỲNH! Nhiều sấm sét hơn. Cơn bão bên ngoài không hề yếu đi chút nào. Tôi chắc chắn nó phải gần với mức gió bão cấp 8. Dũng khí nam nhi của tôi đã chiến thắng và tôi quyết định thử đương đầu với cơn bão. Tôi vật lộn để mở cánh cửa ra và chiến đấu chống lại gió và mưa mà chỉ bước được vài bước tới hiên nhà. UỲNH! Một ánh chớp nhá lên và hắn ta lại xuất hiện. Gần hơn so với đêm qua nhưng vẫn ở giữa cánh đồng. Tôi có thể thấy cánh tay của nó quá dài, dài tới mức các móng vuốt thực sự kéo lê trên mặt đất. Ngoại hình của nó còn gây ấn tượng mạnh mẽ hơn, bởi Người sét phải cao khoảng hơn 2 mét. Ít nhất đó là những gì tôi nhớ là mình đã nghĩ tới vào thời điểm đó. Khá là khó để đo lường tương đối chính xác một cái gì đó khi nó vẫn còn ở xa và chỉ hiện hình trong hai, có lẽ là ba giây.
Chỉ như thế cũng đủ để dập tắt cái ý định rời khỏi nhà và chạy thoát của tôi. Tôi ẩn náu trong nhà trong suốt thời gian còn lại trong ngày và nằm co cụm thiếp đi trong phòng tắm với tất cả các cửa được khóa kín lại.
Ngày hôm sau, cũng y hệt như vậy. Thực sự là... tình trạng đó kéo dài cả tuần. Tôi thức dậy chỉ để thấy cơn bão vẫn còn hoành hành, điện thoại vẫn không hoạt động, và phần còn lại của thế giới không biết gì về cái nhà tù nhỏ này của tôi. Thế rồi mất điện.
Tôi đã dành cả tuần này dò dẫm xung quanh ngôi nhà của tôi cố gắng để sống sót và nghe âm thanh của sét vang lên từng chặp. Mỗi khi tôi phải rời phòng tắm để lấy thức ăn hoặc để kiểm tra thời tiết tôi sẽ phải đi ngang qua một cái cửa sổ. Và mỗi lần chớp lóe lên là tôi lại nhìn thấy cặp mắt đó tiến tới gần hơn, gần hơn. Lần cuối tôi kiểm tra, Người sét đã ở ngay ngoài cửa sổ.
Một vài giờ trước thì đã có điện trở lại, mặc dù các ngọn đèn thì cứ chập chờn, nhấp nháy liên tục kể từ lúc đó. Tôi chậm rãi bò qua nhà và nắm lấy một cây bút và giấy. Nếu tôi phải chết ở đây thì tôi muốn mọi người biết chính xác những gì đã xảy ra, rằng Người sét không phải là truyền thuyết. Nó có thật.
Tôi chỉ có thể cảm thấy an tâm phần nào với cái thực tế là tôi đã chặn các cửa sổ lại và sấm sét không thể vào được đây. Sau cùng thì tôi sẽ chết, nhưng ít nhất cũng không phải dưới bàn tay của con quái vật kia. Giờ thì giá như những ngọn đèn chết tiệt kia đừng chập chờn, nhấp nháy nữa.
Mẹ ơi, Cha ơi, Con -
(Các dòng chữ vào thời điểm này trên tờ giấy được viết rất vội vàng và chồng chéo lên nhau, tôi đang đánh máy nó ra thành những dòng chữ bình thường để tất cả chúng ta có thể đọc được)
Hắn ta đang ở trong nhà. Tôi không biết làm thế nào nhưng nó đang ở đây. Tôi có thể nhìn thấy cặp mắt. Và nó có thể nhìn thấy tôi. Tiến tới gần hơn. Gần hơn. Chạy sang phòng khác nhưng bị móng vuốt cào vào một bên thân người. Cảm thấy luồng điện cường độ cao. Bị thương. Tồi tệ.
(Các dòng chữ dừng lại ở đó)
Hành động được thực thi: Hai đặc vụ đã trà trộn vào đội điều tra (của cảnh sát khu vực). Họ đã tìm thấy và giấu đi các ghi chú cuối cùng của Mr. Smith. Cơ thể nạn nhân không bao giờ được tìm thấy và vụ việc đã được ghi nhận là một ca mất tích.
Phân tích : Người sét như là một thực thể quang phổ (mang tính chất ánh sáng / quang phổ) không phụ thuộc vào sét mà phụ thuộc vào sự xuất hiện và biến mất đột ngột của ánh sáng. Một tia sáng cũng có tác dụng với nó, mặc dù ánh chớp có thể duy trì cho nó một cơ thể vật lý tốt hơn nhiều so với một cái đèn trần đơn giản. Người dân Birming hầu hết đều liên hệ thực thể này với ánh chớp bởi những tia chớp lóe lên trong những cơn bão thường xảy ra ở khu vực này. Về cái chết của Mr. Smith, anh ta rất có thể đã bị đâm hoặc bị ghìm giữ bởi móng vuốt của Người sét, bị giật điện đến chết, và bị bắt cóc tới bất kỳ khu vực nào mà thực thể này sử dụng như một hang ổ của nó. Cơn bão xuất hiện xung quanh nơi cư trú của Mr. Smith thực tế có thể xảy ra trong một khu vực khác, việc bắt giữ thực thể này là cần thiết để phục vụ cho việc nghiên cứu cũng như để trả lời cho những vấn đề liên quan còn chưa rõ.
Người sét (Đối tượng 653) đã được cho phép để bắt giữ và nghiên cứu theo The Paranormal Defense Act (Đạo luật Phòng chống các sinh vật dị thường / entity). Liên hệ ____________ (Điều duy nhất bị bỏ cắt khỏi tài liệu là cái tên này) để biết thêm thông tin.
Cập nhật hồ sơ : Đối tượng 653 đã bị bắt và giam giữ tại Chi nhánh Đông Bắc. Thực thể bị giam giữ thông qua một hệ thống phức tạp gồm nam châm, điện trường, và ánh sáng nhấp nháy cường độ thấp. Các nghiên cứu và thử nghiệm liên tục với Đối tượng 653 sẽ bắt đầu từ giờ vào các khoảng thời gian thường xuyên với các cập nhật được gửi qua Báo cáo PRB. (Không rõ PRB là viết tắt của cụm từ gì)
Hồ sơ : Đóng (Vụ việc kết thúc / khép lại)
----------------------------------------
Vậy đấy. Hồ sơ số 1. Một cách ấn tượng để bắt đầu một series các tài liệu tương tự nếu bạn hỏi tôi. Tôi đã xem qua thêm một vài hồ sơ khác, có vẻ như chúng gồm các cuộc phỏng vấn với nhiều người, các vụ án chưa được giải quyết , một số báo cáo, vv.... Đó đều là những thứ mà tôi biết là NoSleep sẽ đánh giá cao.
Tôi có một mong muốn được công bố tất cả các thông tin này ra ngay bây giờ. Vị trí tải về ban đầu của các tập tin đã biến mất. Tôi không thấy ngạc nhiên. Cá nhân tôi nghĩ rằng thư mục này vốn không được phép công bố cho công chúng. Có lẽ ai đó đã nhầm lẫn, hoặc muốn họ (Tổ chức 440) bị bắt. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đọc và chia sẻ thêm cho các bạn biết.
Bảo trọng nhé NoSleep.
************************************
*1 Freedom of Information Act: Đạo luật Tự do Thông tin là một luật liên bang cho phép sự công bố một phần hoặc hoàn toàn những thông tin và tài liệu mà trước kia vốn là loại thông tin mật, không được phép công bố dưới sự kiểm soát của chinh phủ Hoa Kỳ.
*2 Theo mình hiểu thì ý tác giả là cặp mắt của Lightning Man sáng rực tới mức hình ảnh đó lưu lại rất lâu trên võng mạc người chứng kiến và hiện ra rất rõ khi nhìn vào những chỗ tối (hoặc bị ấn tượng mạnh mẽ tới mức khắc ghi hình ảnh đó trong đầu)